Sau khi Lý Hạo và Vương Lệ bị bắt, công ty rơi vào một thời kỳ hỗn loạn ngắn. Nhưng Trần Du đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ trong vòng một tuần, cô ổn định được tình hình, bổ nhiệm những nhân sự trung thành vào các vị trí then chốt, và khôi phục niềm tin với các đối tác.
Buổi sáng thứ Hai đầu tiên sau biến cố, Trần Du triệu tập cuộc họp toàn thể nhân viên. Cô đứng trên bục, dáng vẻ tự tin và uy quyền.
"Thưa tất cả mọi người," giọng cô vang vọng khắp hội trường, "công ty chúng ta vừa trải qua một cơn bão. Nhưng tôi tin rằng, đây cũng là cơ hội để chúng ta làm mới và phát triển mạnh mẽ hơn."
Cô công bố một loạt cải cách: minh bạch tài chính, thiết lập hệ thống giám sát nội bộ, và đặc biệt là chính sách chia sẻ lợi nhuận cho nhân viên. Những thay đổi này nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt.
Trong khi đó, tại trại tạm giam, Lý Hạo và Vương Lệ bắt đầu nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Họ bị giam riêng, không được liên lạc với bên ngoài.
Luật sư của Lý Hạo - một người đàn ông trung niên tên Trương - đến thăm hắn.
"Tình hình rất bất lợi," luật sư Trương nói với vẻ mặt nghiêm trọng. "Bên nguyên đơn có quá nhiều bằng chứng xác thực."
Lý Hạo cau mày: "Vậy thì sao? Tôi vẫn có quyền được tại ngoại chứ?"
"Rất khó." Luật sư lắc đầu. "Số tiền quá lớn, lại có dấu hiệu bỏ trốn. Tòa sẽ không đồng ý."
Hắn đấm mạnh vào tường: "Con khốn! Nó đã tính toán hết mọi thứ!"
Ở một phòng giam khác, Vương Lệ đang khóc lóc với luật sư của mình:
"Tôi chỉ là người làm theo lệnh! Mọi chuyện đều do Lý Hạo chủ mưu!"
Nhưng luật sư của cô ta chỉ lắc đầu: "Cô đã ký vào rất nhiều văn bản quan trọng. Trong mắt pháp luật, cô là đồng phạm."
Hai tuần sau, phiên tòa sơ thẩm đầu tiên diễn ra. Trần Du xuất hiện tại tòa án với bộ vest màu xám, dáng vẻ lịch sự nhưng đầy uy quyền. Khi cô bước vào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Lý Hạo và Vương Lệ bị dẫn vào, khuôn mặt tái nhợt, mặc đồ tù nhân. Khi thấy Trần Du, Lý Hạo trợn mắt nhìn cô đầy thù hận.
Trong phiên tòa, công tố viên lần lượt trình bày các bằng chứng: từ chuyển khoản bất hợp pháp, hợp đồng giả mạo, đến các bản ghi âm, ghi hình. Mỗi bằng chứng được đưa ra đều khiến Lý Hạo và Vương Lệ thêm tuyệt vọng.
Đến lượt Trần Du ra làm chứng, cô bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc. Giọng cô rõ ràng, mạch lạc, không chút xúc động.
"Tôi đã tin tưởng và yêu thương chồng mình hết lòng," Trần Du nói, "nhưng ông ấy đã lợi dụng lòng tin đó để thực hiện các hành vi phạm pháp. Không chỉ vậy, ông ấy còn cấu kết với bị cáo Vương Lệ để hãm hại tôi."
Luật sư bào chữa của Lý Hạo cố gắng tấn công vào uy tín của Trần Du: "Thưa tòa, bà Trần Du đang cố tình phóng đại sự việc để chiếm đoạt toàn bộ tài sản..."
Nhưng trước khi luật sư nói xong, Trần Du đã đứng dậy: "Thưa tòa, tôi xin phép được trình bày thêm một bằng chứng quan trọng."
Cô rút từ trong cặp ra một tập tài liệu: "Đây là nhật ký của bị cáo Vương Lệ, trong đó ghi chép chi tiết toàn bộ quá trình hai bị cáo lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của tôi."
Vương Lệ kêu thét lên: "Không! Làm sao cô có được..."
"Tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo văn phòng của cô," Trần Du lạnh lùng nói. "Có lẽ cô đã quên mất sau khi bị bắt."
Nhật ký của Vương Lệ thực sự là đòn chí mạng. Trong đó, cô ta ghi lại tỉ mỉ từng bước của âm mưu, cả những lời hứa hẹn của Lý Hạo về một cuộc sống xa hoa ở nước ngoài sau khi thành công.
Phiên tòa kết thúc sau ba ngày xét xử. Lý Hạo bị kết án 12 năm tù về tội biển thủ tài sản và gian lận tài chính. Vương Lệ nhận mức án 8 năm tù vì đồng phạm.
Khi quan tòa tuyên án, Lý Hạo gào lên: "Không! Tôi sẽ kháng cáo!"
Còn Vương Lệ thì khóc lóc thảm thiết: "Tôi biết lỗi rồi! Xin cho tôi một cơ hội!"
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Sau phiên tòa, Trần Du bước ra ngoài tòa án, nơi đông đảo phóng viên đang chờ sẵn.
"Bà Trần Du, bà cảm thấy thế nào về bản án này?" Một phóng viên hỏi.
Trần Du dừng lại, nhìn thẳng vào ống kính: "Đây là kết quả của sự công bằng. Tôi tin vào pháp luật, và tôi biết ơn sự công minh của tòa án."
"Bà có lời gì muốn nói với ông Lý Hạo không?"
Trần Du mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng: "Tôi chỉ muốn nói rằng, mọi hành động trong bóng tối rồi sẽ bị ánh sáng của sự thật phơi bày."
Khi trở về công ty, Trần Du nhận được tin nhắn từ mẹ cô: "Con trai muốn nói chuyện với con."
Tiểu Bảo gọi điện qua video call, khuôn mặt buồn bã:
"Mẹ ơi, ba thật sự là người xấu sao?"
Trần Du thở dài: "Con yêu, đôi khi người ta có thể làm những việc sai trái. Nhưng quan trọng là con học được điều gì từ đó."
"Con hiểu rồi." Tiểu Bảo gật đầu. "Con sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của người khác."
Nghe lời con trai, Trần Du cảm thấy ấm lòng. Dù đã trải qua bao đau khổ, nhưng cô vẫn giữ được đứa con ngoan, đó là điều quý giá nhất.
Trong những tháng tiếp theo, Trần Du tập trung phát triển công ty. Nhờ những cải cách và sự minh bạch, công ty không chỉ phục hồi mà còn phát triển mạnh mẽ hơn trước. Cô mở rộng sang các lĩnh vực mới, hợp tác với nhiều đối tác quốc tế.
Một năm sau, Trần Du nhận được tin Lý Hạo bị chuyển đến một trại giam xa, nơi hắn phải lao động nặng nhọc. Còn Vương Lệ, do không chịu nổi cuộc sống trong tù, đã nhiều lần tự tử nhưng không thành.
Đôi khi, trong những đêm khuya thanh vắng, Trần Du vẫn nhớ lại quá khứ. Nhưng cô không còn cảm thấy đau đớn hay hận thù nữa. Thay vào đó là sự thanh thản của một người đã vượt qua sóng gió và tìm thấy sức mạnh của bản thân.
Một buổi chiều, khi đang làm việc muộn, Trần Du nhận được cuộc gọi từ luật sư:
"Bà Trần, Lý Hạo muốn gặp bà. Hắn nói có chuyện quan trọng muốn nói."
Trần Du suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Được, sắp xếp cho tôi gặp hắn."
Hai ngày sau, Trần Du đến trại giam. Lý Hạo xuất hiện sau lớp kính chắn, khuôn mặt hốc hác, mái tóc đã điểm bạc.
"Hắn muốn gì?" Trần Du hỏi qua điện thoại.
Lý Hạo nhìn cô chằm chằm: "Em... em có khỏe không?"
"Rất khỏe." Trần Du đáp ngắn gọn. "Nếu anh chỉ muốn hỏi thăm thì tôi đi đây."
"Đợi đã!" Lý Hạo vội nói. "Anh... anh muốn xin lỗi em."
Trần Du im lặng, chờ đợi.
"Anh biết mình đã sai," giọng Lý Hạo run rẩy. "Nhưng em phải hiểu, anh làm tất cả chỉ vì..."
"Vì tiền? Vì quyền lực?" Trần Du cắt ngang. "Hay vì con điếm đó?"
Lý Hạo cúi đầu: "Anh không còn gì để nói nữa. Chỉ mong em... hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo."
"Đương nhiên." Trần Du đứng dậy. "Con tôi sẽ không bao giờ thiếu thốn tình thương và sự giáo dục đúng đắn."
Khi bước ra khỏi trại giam, Trần Du hít một hơi thật sâu. Cô cảm thấy như một gánh nặng lớn cuối cùng cũng được trút bỏ.
Trên đường về, cô ghé qua một tiệm bánh mua chiếc bánh kem nhỏ. Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bảo, và lần đầu tiên sau nhiều năm, hai mẹ con sẽ có một ngày sinh nhật thực sự hạnh phúc.
Khi cô về đến nhà, Tiểu Bảo đang chờ sẵn ở cửa:
"Mẹ! Mẹ có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
"Tất nhiên rồi," Trần Du ôm con vào lòng. "Chúc mừng sinh nhật con trai của mẹ."
Trong bữa tiệc sinh nhật nhỏ, khi Tiểu Bảo thổi nến, cậu bé thì thầm: "Con ước gia đình mình mãi mãi hạnh phúc như thế này."
Trần Du mỉm cười, mắt hơi rơm rớm: "Mẹ hứa với con, từ nay về sau, mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Đêm đó, khi Tiểu Bảo đã ngủ, Trần Du đứng trên ban công, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Cô nghĩ về hành trình từ khi trùng sinh đến nay, về những khó khăn đã vượt qua, về những bài học đã học được.
Cô biết rằng cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng giờ đây cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả. Và quan trọng hơn, cô đã tìm lại được ý nghĩa thực sự của cuộc sống - không phải là quyền lực hay tiền bạc, mà là tình yêu thương và sự bình yên trong tâm hồn.
"Kiếp này, ta đã sống không phụ lòng." Trần Du thì thầm, rồi quay vào nhà, khép lại cánh cửa dẫn đến quá khứ đau thương, bước vào một tương lai tươi sáng phía trước.
Tôi Không Còn Ngu Nữa
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 1,916