Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tôi Không Còn Ngu Nữa > Chương 1: Sự trở lại

Tôi Không Còn Ngu Nữa

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 1,919

Chương 1: Sự trở lại

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc hòa lẫn với mùi ẩm mốc của một căn phòng trọ tồi tàn. Trần Du nằm co quắp trên chiếc giường gỗ mục, thân thể gầy guộc chỉ còn da bọc xương. Từng cơn ho rũ rượi kéo đến, khiến lồng ngực cô đau nhói. Cô với tay về phía chai nước trên bàn, nhưng nó đã cạn từ lâu.

Đôi mắt mờ đục của cô nhìn về phía bức ảnh gia đình duy nhất còn sót lại - chụp cách đây bảy năm, khi cô và Lý Hạo còn hạnh phúc, đứa con trai nhỏ Tiểu Bảo cười rạng rỡ trong vòng tay họ. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức đau thương.

"Ha... ha..." Trần Du cười một cách chua chát, giọng khàn đặc vì bệnh tật. "Trần Du à Trần Du, ngươi thật ngu ngốc!"

Cô nhớ lại năm năm trước, khi Lý Hạo - chồng cô - và Vương Lệ - thư ký của cô - cùng nhau dựng lên vở kịch vu oan. Họ đổ tội gian lận tài chính, biển thủ công quỹ lên đầu cô. Trong phiên tòa, chính Lý Hạo đã đứng ra làm nhân chứng, với vẻ mặt đau khổ:

"Tôi thật sự không thể tin được vợ tôi lại làm chuyện như vậy. Cô ấy... cô ấy đã phụ lòng tin của tất cả mọi người!"

Còn Vương Lệ, với bộ dạng yếu đuối, khóc lóc: "Chị Du ơi, sao chị có thể làm vậy? Anh Hạo và công ty đối xử với chị không bạc..."

Trần Du lúc ấy như trời giáng, không thể tin vào tai mình. Cô hét lên: "Các người dối trá! Chính các người mới là kẻ gian lận!"

Nhưng mọi bằng chứng đều được dàn dựng hoàn hảo. Bản án năm năm tù giam như sét đánh ngang tai.

Khi mãn hạn tù, cô trở về với hy vọng được gặp lại con trai. Nhưng căn biệt thự nơi cô từng sống giờ đã đổi chủ. Hàng xóm nhìn cô với ánh mắt kỳ thị:

"Đồ gian lận! Đừng làm bẩn khu này!"

Cô tìm đến trường học của Tiểu Bảo, chỉ để thấy nó bước lên một chiếc xe hơi sang trọng, trong lòng Vương Lệ. Đứa con trai duy nhất của cô giờ đã gọi người đàn bà kia bằng "mẹ".

"Mẹ ơi, hôm nay con được điểm mười nhé!" Tiểu Bảo nói với Vương Lệ, khuôn mặt rạng rỡ.

Trần Du đứng từ xa, tim như vỡ vụn. Cô muốn chạy đến ôm lấy con, nhưng chân tay như bị trói chặt.

Lý Hạo bước ra từ xe, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng: "Trần Du, đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa. Tiểu Bảo giờ đã có một cuộc sống mới."

"Đây là con của ta!" Trần Du gào lên.

"Nó là con của tôi!" Lý Hạo quát lại. "Và nó không cần một người mẹ từng ngồi tù!"

Cú sốc cuối cùng ập đến khi cô phát hiện ra công ty do chính tay cô gây dựng - Công ty TNHH Thương mại Trần Lý - giờ đã đổi tên thành Tập đoàn Hạo Lệ, với Lý Hạo làm Chủ tịch và Vương Lệ là Phó tổng giám đốc.

Trần Du hoàn toàn trắng tay. Cô lang thang trên phố như một kẻ vô gia cư, cuối cùng tìm được chỗ trú thân trong một căn phòng trọ tồi tàn. Bệnh viêm phổi khiến cô kiệt sức, không còn tiền để chữa trị.

Trong cơn mê sảng, những ký ức ùa về. Cô nhớ lại ngày đầu gây dựng công ty, khi cô và Lý Hạo cùng nhau ăn mì tôm trong văn phòng thuê, hứa hẹn về một tương lai tươi sáng.

"Em yêu, anh thề sẽ không bao giờ phụ lòng tin của em." Lý Hạo từng nói với cô như vậy.

Cô cũng nhớ lại Vương Lệ - cô thư ký trẻ mà cô từng hết lòng tin tưởng, thậm chí còn giúp đỡ khi gia đình cô ta gặp khó khăn.

"Chị Du, chị đối xử với em tốt như chị gái. Em sẽ trung thành với chị suốt đời."

Tất cả chỉ là trò lừa dối!

Trần Du cảm thấy hơi thở yếu dần. Cô nhìn lên trần nhà mốc meo, trong lòng trào dâng một nỗi phẫn uất tột cùng.

"Trời ơi! Nếu có kiếp sau, ta thề sẽ bắt những kẻ phản bội phải trả giá! Ta sẽ không bao giờ tin tưởng một ai nữa!"

Một cơn ho dữ dội ập đến, máu nóng bắn ra từ miệng cô. Trần Du cảm thấy ý thức mờ dần, mọi thứ chìm vào bóng tối...

"Chị Du? Chị Du?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Trần Du chợt tỉnh giấc, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô mở mắt, kinh ngạc nhìn thấy mình đang ngồi trong văn phòng làm việc sang trọng. Trước mặt cô là bàn làm việc bằng gỗ hương đắt tiền, trên đó đặt một bức ảnh gia đình - chính là bức ảnh cô vừa nhìn thấy trong căn phòng trọ.

"Chị Du, anh Hạo bảo chị ký vào hợp đồng này." Giọng nói đó lại vang lên.

Trần Du quay đầu nhìn, tròng mắt co rút lại. Người đứng trước mặt cô chính là Vương Lệ - vẫn với bộ vest công sở chỉn chu, mái tóc buộc gọn gàng, nhưng trong đôi mắt thoáng một tia không tự nhiên.

"Chị... chị không sao chứ?" Vương Lệ hỏi với vẻ mặt lo lắng.

Trần Du lập tức nhận ra đây là sự kiện cách đây năm năm - khi Lý Hạo lần đầu tiên đề nghị cô ký vào một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà cô chưa kịp xem xét kỹ. Trong kiếp trước, vì tin tưởng chồng, cô đã ký ngay, mở đường cho những âm mưu sau này.

Cô nhìn về phía tờ lịch trên bàn: Ngày 15 tháng 3 năm 2018. Đúng năm năm trước!

Trần Du hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự chấn động trong lòng. Cô đã trùng sinh! Thực sự trở về thời điểm trước khi bi kịch xảy ra!

"Đưa hợp đồng đây." Trần Du nói, giọng bình tĩnh khác thường.

Vương Lệ đưa hợp đồng cho cô, miệng không ngừng nói: "Anh Hạo nói hợp đồng này rất quan trọng, cần ký gấp. Công ty đối tác đang chờ..."

Trần Du không nghe lời nói của cô ta, mà tập trung đọc từng điều khoản trong hợp đồng. Quả nhiên, trong đó có một điều khoản ngầm: chuyển nhượng 15% cổ phần của cô cho Lý Hạo, với lý do "thuận tiện cho việc quản lý".

Trong kiếp trước, cô đã không để ý đến chi tiết này. Nhưng giờ đây, với kinh nghiệm từ tương lai, cô nhận ra đây chính là bước đi đầu tiên trong kế hoạch chiếm đoạt công ty của họ.

"Không, hợp đồng này có vấn đề." Trần Du ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Vương Lệ. "Tôi cần thảo luận lại với Lý Hạo."

Vương Lệ sửng sốt, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Có lẽ cô ta không ngờ Trần Du - người luôn tin tưởng chồng mù quáng - lại từ chối ký hợp đồng.

"Nhưng... nhưng anh Hạo nói..."

"Tôi nói là không!" Trần Du cắt ngang, giọng lạnh băng. "Cô đi ra ngoài đi."

Vương Lệ do dự một chút, rồi vội vã rời khỏi phòng, vẻ mặt bất an.

Khi chỉ còn một mình, Trần Du đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Từ trên tầng cao, thành phố hiện ra nhộn nhịp, đầy sức sống. Cô nhìn bóng mình phản chiếu trong kính - một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, nhưng trong mắt đã không còn sự ngây thơ của ngày xưa.

"Lý Hạo, Vương Lệ..." Trần Du thì thầm, giọng đầy hàn ý. "Kiếp này, ta sẽ không bao giờ là con cừu non để các người giết thịt nữa."

Cô nhớ lại từng chi tiết trong kế hoạch của họ: từ việc chuyển nhượng cổ phần từ từ, đến việc dựng lên các hợp đồng giả mạo, cuối cùng là vu cáo cô gian lận tài chính.

"Được lắm." Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi cô. "Các người muốn chơi, ta sẽ chơi đến cùng. Nhưng lần này, luật chơi do ta định đoạt."

Trần Du quay lại bàn làm việc, mở máy tính. Cô bắt đầu sao lưu tất cả tài liệu quan trọng, đặc biệt là các báo cáo tài chính và hợp đồng kinh doanh. Trong kiếp trước, cô đã quá tin tưởng Lý Hạo, để hắn nắm giữ toàn bộ tài liệu mật, dẫn đến việc bị hãm hại mà không có cách nào tự bảo vệ.

Tiếp theo, cô gọi điện cho bộ phận kế toán: "Từ nay về sau, mọi hóa đơn, chứng từ chi tiêu đều phải được tôi phê duyệt trực tiếp. Không một khoản chi nào quá 50 triệu được thực hiện nếu không có chữ ký của tôi."

Giọng nói dứt khoát của cô khiến trưởng phòng kế toán ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức đồng ý.

Buổi tối, khi Trần Du về đến nhà, Lý Hạo đã chờ sẵn trong phòng khách với vẻ mặt không vui.

"Em nghe nói hôm nay em không chịu ký hợp đồng?" Hắn hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình thường.

Trần Du thản nhiên đáp: "Ừ, tôi thấy hợp đồng có vài chỗ không ổn, cần xem xét lại."

"Không ổn chỗ nào?" Lý Hạo nóng vội. "Đó chỉ là thủ tục thông thường thôi mà!"

"Thủ tục thông thường?" Trần Du nhìn thẳng vào mắt hắn. "Chuyển nhượng 15% cổ phần của tôi cho anh cũng là thủ tục thông thường?"

Lý Hạo sững sờ, không ngờ cô lại phát hiện ra chi tiết đó.

"Em... em hiểu lầm rồi." Hắn vội vàng giải thích. "Anh làm vậy chỉ để tiện quản lý công ty thôi. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cổ phần của ai cũng là chung cả."

"Chung ư?" Trần Du cười lạnh. "Vậy từ mai, anh chuyển cổ phần của anh qua tên tôi đi. Để tôi 'tiện quản lý'."

Lý Hạo mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.

Lúc này, Tiểu Bảo chạy từ trong phòng ra, ôm lấy chân Trần Du: "Mẹ! Mẹ về rồi!"

Nhìn đứa con trai năm tuổi ngây thơ, lòng Trần Du đau nhói. Trong kiếp trước, cô đã để mất nó. Kiếp này, cô thề sẽ bảo vệ con đến cùng.

Cô ôm chặt Tiểu Bảo, thì thầm: "Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không bao giờ để con rời xa mẹ nữa."

Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Trần Du một mình ngồi trong thư phòng, vạch ra kế hoạch chi tiết. Cô biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu. Lý Hạo và Vương Lệ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng lần này, cô đã nắm trong tay lá bài lớn nhất: kiến thức về tương lai.

"Được, các người muốn chơi lớn, ta sẽ chơi lớn." Trần Du nhìn ra ngoài cửa sổ đêm tối, đôi mắt lấp lánh quyết tâm. "Xem ai mới là kẻ cười cuối cùng."
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt