Mùa đông năm 1985 trôi qua trong gian khó nhưng đầy ắp tình yêu thương của gia đình nhỏ. Căn nhà thuê nhỏ bé ở thị trấn trở thành tổ ấm thực sự, nơi mọi vết thương dần được chữa lành.
Kỳ thi đại học kết thúc, Tịnh về nhà với tâm trạng phấp phỏng chờ kết quả. Dù đã cố gắng hết sức, cô vẫn không dám chắc về khả năng đỗ đạt của mình sau bao năm gián đoạn việc học.
"Đừng lo lắng quá," Lưu Đại an ủi vợ. "Dù có thế nào thì anh vẫn luôn tự hào về em."
Cả gia đình cùng nhau chuẩn bị đón Tết Nguyên đán đầu tiên ở nơi ở mới. Dù tiền bạc còn eo hẹp, không khí Tết vẫn rộn ràng trong căn nhà nhỏ. Lý Đại Thành tự tay viết câu đối đỏ dán trước cửa. Vương Thúy Hoa và Tịnh cùng nhau gói bánh chưng. Hoa chăm sóc bé Hi Vọng - nguồn vui của cả nhà.
Đêm giao thừa, khi cả gia đình quây quần bên nồi bánh chưng, Lưu Đại bất ngờ đưa cho Tịnh một phong bì.
"Đây là quà Tết của anh cho em," anh nói với nụ cười ấm áp.
Tịnh mở phong bì - đó là giấy báo nhập học của Trường Sư phạm tỉnh Hà Bắc. Cô đỗ thủ khoa với số điểm cao ngất ngưởng.
Nước mắt Tịnh trào ra. Cô ôm chầm lấy chồng, nghẹn ngào không nói nên lời. Cả gia đình vỡ òa trong niềm vui và tự hào.
"Con thật giỏi!" Vương Thúy Hoa ôm con gái, lần đầu tiên thực sự tự hào về Tịnh.
Tháng 3 năm 1986, Tịnh bắt đầu nhập học. Để tiết kiệm tiền, cô chọn ở ký túc xá và cuối tuần mới về nhà. Lưu Đại tăng ca làm thêm giờ để trang trải học phí và sinh hoạt cho vợ.
Cuộc sống sinh viên không dễ dàng với một người đã lập gia đình như Tịnh. Nhiều bạn cùng lớp tỏ ra xa lánh khi biết cô lấy chồng làm nghề đồ tể. Nhưng Tịnh không nản lòng. Cô chăm chỉ học tập, luôn đạt điểm cao và được các thầy cô quý mến.
Một lần, khi về thăm nhà, Tịnh phát hiện Lưu Đại có vẻ mệt mỏi. Anh gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
"Anh có sao không?" Tịnh lo lắng hỏi.
"Không có gì đâu," Lưu Đại cười gượng. "Chỉ hơi mệt thôi."
Nhưng Tịnh không tin. Cô lén hỏi thăm mới biết chồng mình đã nhận thêm việc làm đêm ở một lò mổ khác để có thêm thu nhập. Anh làm việc quần quật 16 tiếng mỗi ngày, có khi còn hiến máu để lấy tiền đóng học phí cho vợ.
Tịnh nghẹn ngào ôm chồng: "Sao anh không nói với em? Em có thể đi làm thêm để phụ anh."
Lưu Đại xoa đầu vợ: "Em cứ tập trung học. Anh lo được mà."
Chính sự hy sinh thầm lặng của chồng đã tiếp thêm sức mạnh cho Tịnh. Cô càng học tập chăm chỉ hơn, quyết tâm không phụ lòng tin của gia đình.
Trong khi đó, Hoa dần trưởng thành hơn sau những biến cố. Cô bắt đầu đi làm công nhân ở một xưởng may gần nhà, kiếm tiền phụ giúp gia đình và nuôi con. Dù vất vả, cô không còn than vãn như trước.
Cuối năm thứ nhất đại học, Tịnh đạt học bổng toàn phần nhờ thành tích xuất sắc. Tin vui này giúp giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình.
Mùa hè năm đó, Tịnh xin được thực tập tại một trường cấp 2 ở thị trấn. Cô trở thành cô giáo được học sinh yêu quý nhờ sự tận tâm và phương pháp giảng dạy sáng tạo.
Một ngày cuối tuần, khi cả gia đình đang sum họp, có khách không mời đến thăm. Đó là hiệu trưởng trường Trung học Số 1 của thị trấn.
"Tôi nghe nói về thành tích học tập của cô Tịnh," ông nói. "Trường chúng tôi đang cần một giáo viên dạy Toán. Cô có muốn về làm ở quê nhà không?"
Lời đề nghị bất ngờ khiến cả nhà xúc động. Nhưng Tịnh do dự: "Nhưng em mới chỉ là sinh viên năm thứ hai..."
"Chúng tôi sẵn sàng chờ cô tốt nghiệp," hiệu trưởng nói. "Và sẽ tạo mọi điều kiện để cô vừa làm vừa hoàn thành việc học."
Đây là cơ hội tuyệt vời để cả gia đình trở về quê hương, xóa bỏ những ký ức đau buồn. Sau nhiều đêm suy nghĩ, Tịnh quyết định nhận lời.
Năm 1988, Tịnh tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc. Cô chính thức trở thành giáo viên Toán của trường Trung học Số 1 - ngôi trường mà ngày xưa cô từng mơ ước được học.
Cả gia đình chuyển về làng Đại Hưng, bắt đầu một chương mới của cuộc đời. Lần này, họ trở về với một vị thế hoàn toàn khác.
Lưu Đại mở một cửa hàng thịt sạch nhỏ ở chợ làng. Nhờ sự thật thà và chất lượng sản phẩm, cửa hàng của anh nhanh chóng được người dân tin tưởng.
Hoa tiếp tục làm ở xưởng may và nuôi dạy con trai. Cô từ chối nhiều lời hỏi cưới, quyết tâm dành cả đời cho con.
Còn Tịnh không chỉ là một giáo viên giỏi, mà còn trở thành tấm gương sáng cho học sinh trong làng. Nhiều phụ huynh đưa con đến nhờ cô kèm cặp, mong các em có thể thoát nghèo bằng con đường học vấn.
Năm 1990, Tịnh được bổ nhiệm làm Phó Hiệu trưởng nhà trường. Cô đề xuất nhiều sáng kiến cải cách giáo dục, giúp nâng cao chất lượng dạy và học ở vùng quê nghèo.
Một trong những dự án đáng tự hào nhất của cô là "Lớp học hy vọng" - dạy miễn phí cho những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Lưu Đại ủng hộ vợ hết mình, thường xuyên mang thịt và thực phẩm đến cho các em.
Cuộc sống dần ổn định, nhưng ký ức về những ngày tháng đau khổ vẫn in sâu trong tâm trí mỗi thành viên. Nó trở thành bài học quý giá về sự thật thà, kiên cường và tình yêu thương gia đình.
Một chiều thu năm 1992, khi Tịnh đang chuẩn bị giáo án cho năm học mới, có người đến xin gặp. Đó là Trương Tam - gầy gò, tiều tụy sau 7 năm tù tội.
"Hôm nay tôi đến để xin lỗi gia đình cô," hắn nói với giọng run run. "Tôi đã sai, đã gây ra quá nhiều đau khổ."
Tịnh nhìn người đàn ông từng làm đảo lộn cuộc sống của gia đình mình, lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp. Nhưng cô không còn oán hận.
"Ông về đi," Tịnh nói. "Chúng tôi đã tha thứ rồi. Nhưng hãy sống tốt hơn từ nay."
Trương Tam cúi đầu xấu hổ rời đi, để lại sau lưng một bài học về sự ăn năn và hối cải.
Tối hôm đó, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm, Tịnh kể lại câu chuyện. Mọi người im lặng lắng nghe, rồi cùng gật đầu đồng ý với cách ứng xử của cô.
"Tha thứ không có nghĩa là quên đi," Tịnh nói. "Nhưng nó giúp chúng ta thanh thản mà sống tiếp."
Năm tháng trôi qua, bé Hi Vọng lớn lên thành một cậu bé thông minh, hiếu học. Còn gia đình nhỏ của họ trở thành tấm gương sáng về nghị lực vượt khó cho cả làng.
Những người từng khinh thường Lưu Đại vì nghề nghiệp của anh, giờ đây phải ngưỡng mộ sự thành đạt của gia đình anh. Còn Vương Thúy Hoa từ một người mẹ khắc nghiệt, đã trở thành người bà hiền từ, được mọi người kính trọng.
Câu chuyện về cô gái bị khinh rẻ trở thành hiệu phó, về người đồ tể chân chất trở thành trụ cột gia đình, lan truyền khắp vùng. Nó trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người cùng hoàn cảnh.
Nhưng với Tịnh, thành công lớn nhất không phải là chức vụ hay danh tiếng, mà là giữ được trái tim nhân hậu và tình yêu thương với gia đình.
Mỗi tối, khi ánh đèn trong nhà bật sáng, tiếng cười đùa của bé Hi Vọng vang lên, Tịnh lại thầm cảm ơn số phận đã cho cô những bài học quý giá.
Cô hiểu rằng, không có hoàn cảnh nào có thể định đoạt giá trị con người. Chính nghị lực và tấm lòng mới làm nên ý nghĩa cuộc sống.
Và như những tia nắng ấm sau cơn mưa, cuộc đời họ đã thực sự bước sang trang mới - trang của hòa thuận, yêu thương và viên mãn.
Nhưng hành trình ấy vẫn còn tiếp tục, với những thử thách và thành công mới đang chờ đợi phía trước...
Số Phận Trái Ngược
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 2,118