Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca > Chương 3: Chiến Hỏa Lan Tới

Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 1,973

Chương 3: Chiến Hỏa Lan Tới

Đoàn quân Nam Kinh dưới ánh đuốc như một con rắn đen, bao vây kín trấn Thanh Thủy. Trên ngựa, viên tướng chỉ huy mặc giáp trụ sáng loáng, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong đêm: "Phụng mệnh Ngụy công công, mời tiểu thư Tạ về Nam Kinh!"

Trong trấn, dân chúng hoảng loạn. Tiếng trẻ con khóc, tiếng người lớn hô hoán hòa lẫn nhau, khiến bầu không khí thêm căng thẳng.

Thẩm Hàn Lạc đứng trên tường thành, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống đoàn quân phía dưới. Lý Thìn đứng sau lưng, giọng lo lắng: "Tướng quân, bọn chúng có tới năm trăm kỵ binh, còn chúng ta chỉ có mấy chục thân binh..."

Hàn Lạc siết chặt chuôi kiếm: "Dù chỉ còn một người, cũng phải bảo vệ được trấn này."

Đúng lúc này, Tạ Minh Nguyệt cũng leo lên tường thành. Nàng mặc một bộ áo trắng, dưới ánh đuốc trông càng thêm thon thả.

"Tướng quân," nàng nhìn Hàn Lạc, ánh mắt kiên định, "để ta đi với bọn chúng."

"Không được!" Hàn Lạc lập tức cự tuyệt, "Ngụy Trung Hiền tâm địa độc ác, cô nương đi ắt gặp nguy hiểm."

Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, chỉ về phía dân chúng đang hoảng sợ trong trấn: "Nếu ta không đi, cả trấn này sẽ bị liên lụy. Một mạng ta đổi lấy sự bình yên cho cả trấn, đáng giá."

Hai người đang giằng co, bỗng một mũi tên từ xa bắn tới, cắm phập vào cột gỗ trước mặt. Trên mũi tên buộc một phong thư.

Lý Thìn gỡ thư xuống, đưa cho Hàn Lạc. Trong thư chỉ vẻn vẹn một câu: "Canh ba không thấy người, hỏa thiêu trấn nhỏ."

Hàn Lạc nắm chặt tờ giấy, gân xanh nổi lên trên tay. Chàng biết đây không phải là lời đe dọa suông. Ngụy Trung Hiền hoành hành ngang ngược, thiêu hủy cả một trấn nhỏ với hắn mà nói chẳng khác gì giết một con kiến.

"Tướng quân," Minh Nguyệt nhẹ giọng, "để ta đi."

Hàn Lạc nhìn sâu vào đôi mắt nàng, đột nhiên cảm thấy một nỗi đau xé lòng. Chàng từng đối mặt với trăm vạn hùng binh, chưa từng sợ hãi, nhưng giờ phút này lại cảm thấy bất lực.

Đúng lúc bế tắc, một kỵ binh từ xa phi đến, trên tay cầm cờ lệnh bằng vàng: "Thánh chỉ đến — Thẩm Hàn Lạc tiếp chỉ!"

Cả tường thành lập tức quỳ rạp. Sứ giả tuyên đọc: "Biên cương khẩn cấp, lập tức điều Thẩm Hàn Lạc dẫn quân ứng chiến, không được chậm trễ!"

Lời vừa dứt, cả trấn im phăng phắc. Hàn Lạc ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ khó tin. Chàng không ngờ thánh chỉ lại đến vào đúng lúc này.

Sứ giả bước xuống ngựa, thấp giọng nói với Hàn Lạc: "Tướng quân, đây là cơ hội duy nhất. Hãy lập tức lên đường, chuyện ở trấn này... đã có người xử lý."

Hàn Lạc nhìn về phía Minh Nguyệt, trong lòng giằng xé. Một bên là quốc gia đại sự, một bên là người trong lòng.

Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, nụ cười dưới ánh đuốc có chút buồn bã: "Tướng quân hãy đi đi. Biên cương quan trọng hơn."

"Nhưng cô nương..."

"Ta sẽ đợi tướng quân trở về." Minh Nguyệt rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay thêu hoa lan, "Đây là vật ta tự tay thêu, xin tặng tướng quân làm kỷ niệm."

Hàn Lạc nhận lấy chiếc khăn tay, cảm nhận được hơi ấm còn vương trên đó. Chàng cũng tháo ra một khối ngọc bội hình bán nguyệt từ trên người: "Đây là vật cha mẹ để lại cho ta, xin tặng lại cô nương."

Hai người trao đổi kỷ vật dưới ánh lửa, cảnh tượng khiến người xem không khỏi xúc động.

Đoàn quân Nam Kinh phía dưới thành bắt đầu nổi loạn. Viên tướng chỉ huy hét lớn: "Thẩm Hàn Lạc, ngươi dám trái lệnh?"

Sứ giả bước lên trước, giơ cao cờ lệnh vàng: "Ta phụng mệnh hoàng thượng, ai dám ngăn cản?"

Dưới ánh lửa, cờ lệnh vàng lấp lánh. Đoàn quân Nam Kinh im bặt, dù sao cũng không dám công khai chống lại thánh chỉ.

Hàn Lạc nắm chặt tay Minh Nguyệt, giọng trầm khàn: "Đợi ta trở về."

Minh Nguyệt gật đầu, nước mắt lăn dài trên má: "Ta đợi tướng quân."

Thế là, dưới ánh trăng, Hàn Lạc dẫn theo thuộc hạ rời đi. Bóng lưng chàng dần khuất trong đêm tối, để lại Minh Nguyệt đứng trên tường thành đưa mắt nhìn theo.

Sau khi Hàn Lạc rời đi, đoàn quân Nam Kinh cũng rút lui. Nhưng viên tướng chỉ huy trước khi đi còn để lại một câu: "Ba ngày nữa, ta sẽ trở lại đón tiểu thư Tạ."

Trấn nhỏ lại trở về yên tĩnh, nhưng trong lòng mọi người đều biết, nguy hiểm chưa hề qua đi.

Đêm đó, Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn trăng. Ánh trăng vẫn sáng như đêm nào, nhưng người đã đi xa.

"Tiểu thư," Tiểu Ngọc bưng trà vào, "ngài đã nhìn trăng cả đêm rồi."

Minh Nguyệt thở dài: "Ta đang nghĩ, không biết tướng quân giờ đã đến nơi chưa."

Tiểu Ngọc an ủi: "Thẩm tướng quân võ nghệ cao cường, nhất định sẽ bình an."

Nhưng cả hai đều biết, chiến trường biên cương vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, Ngụy Trung Hiền chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Quả nhiên, sáng hôm sau, một thương nhân từ Nam Kinh tới mang đến tin tức: Ngụy Trung Hiền đã điều động cấm quân, chuẩn bị tự mình đến trấn Thanh Thủy.

Tin này như một tiếng sét giữa trời quang, khiến cả trấn một lần nữa chìm trong hoảng loạn.

Lão trưởng trấn vội vã tìm Minh Nguyệt: "Tiểu thư Tạ, hay là... ngươi trốn đi trước đi."

Minh Nguyệt lắc đầu: "Ta nếu chạy trốn, mọi người làm sao đây?"

"Vậy thì làm thế nào?" Lão trưởng trấn lo lắng.

Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: "Ta có một kế..."

Nàng nói nhỏ kế hoạch với lão trưởng trấn, khiến ông kinh ngạc: "Như vậy quá nguy hiểm!"

"Đây là cách duy nhất." Minh Nguyệt ánh mắt kiên định, "Chỉ có thể như vậy mới có thể kéo dài thời gian, đợi tướng quân trở về."

Thế là, một kế hoạch mạo hiểm bắt đầu được thực hiện.

Minh Nguyệt cho người truyền tin đến Nam Kinh, nói rằng nàng đồng ý đến phủ Ngụy công công, nhưng cần thời gian chuẩn bị lễ vật. Đồng thời, nàng bí mật sai người đem thư đến biên cương tìm Hàn Lạc.

Những ngày tiếp theo, Minh Nguyệt vờ như chuẩn bị lễ vật, thực chất đang âm thầm sắp xếp đường rút lui cho dân chúng. Nàng biết, một khi Ngụy Trung Hiền đích thân đến, trấn nhỏ này khó tránh khỏi một trận huyết chiến.

Đêm đêm, nàng vẫn tấu khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ". Nhưng lần này, tiếng đàn không còn thanh thoát như trước, mà thấm đẫm nỗi buồn ly biệt.

Một tuần sau, tin tức từ biên cương truyền về: Thẩm Hàn Lạc thắng trận, đang trên đường trở về.

Cùng lúc đó, đoàn xe xa giá của Ngụy Trung Hiền cũng đã đến ngoại ô trấn Thanh Thủy.

Thời khắc định mệnh cuối cùng đã đến.

Trước giờ Ngọ, Ngụy Trung Hiền ngồi kiệu hoa vào trấn. Hắn mặc triều phục tía, khuôn mặt trắng bệch không một chút biểu cảm.

"Tạ tiểu thư," giọng nói the thé của hắn vang lên trong sân nhà họ Tạ, "nghe nói ngươi muốn tặng lễ vật cho ta?"

Minh Nguyệt đứng trong sân, khẽ cúi đầu: "Vâng, tiểu nữ đã chuẩn bị một bản nhạc quý, muốn dâng lên công công."

Ngụy Trung Hiền đôi mắt híp lại: "Chẳng lẽ là 'Minh Nguyệt An Hồn Tụ'?"

"Đúng vậy." Minh Nguyệt gật đầu, "Nhưng... bản nhạc này cần đánh dưới ánh trăng mới phát huy được thần hiệu."

Ngụy Trung Hiền cười lạnh: "Ngươi định lừa ta?"

Minh Nguyệt bình tĩnh đáp: "Công công thử nghĩ, nếu tiểu nữ có ý lừa dối, sao còn dám ở lại đây chờ công công?"

Ngụy Trung Hiền trầm mặc một lúc, rồi gật đầu: "Được, ta sẽ đợi đến đêm nay."

Nhưng trong mắt hắn, một tia sát cơ lóe lên. Hắn đã quyết định, dù có được bản nhạc hay không, cũng sẽ không để Tạ Minh Nguyệt sống sót.

Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng lại sáng. Mà Thẩm Hàn Lạc, vẫn chưa thấy tăm hơi.

Minh Nguyệt đứng trước lầu cao, nhìn về phía chân trời. Trong tay nàng nắm chặt ngọc bội bán nguyệt, trong lòng thầm cầu nguyện.

Đêm càng lúc càng khuya, thời khắc định mệnh sắp đến.

Rốt cuộn, liệu Hàn Lạc có kịp trở về? Và khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" rốt cuộc sẽ thuộc về ai?

Ánh trăng đêm nay, sẽ chứng kiến một huyết án, hay một kỳ tích?
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt