Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Mảnh vỡ cuộc đời > Chương 5: Vòng xoay nhân quả

Mảnh vỡ cuộc đời

Tác giả: Khát Nước | Chương: 5 | Lượt xem: 1,895

Chương 5: Vòng xoay nhân quả

Ba năm sau phiên tòa lịch sử, ngôi làng nhỏ dưới chân núi Vân Nam đã có nhiều đổi thay. Trung tâm hỗ trợ và đào tạo kỹ năng "Ánh Dương" do Tuyết sáng lập đã trở thành điểm sáng trong vùng. Ngôi nhà cũ của gia đình Trương giờ đây được xây lại khang trang, nhưng vẫn giữ được nét ấm cúng xưa.

Một buổi sáng mùa xuân, Tuyết đang hướng dẫn nhóm trẻ em nghèo học kỹ năng sống thì nhận được tin từ trại giam: Vương Thị sắp mãn hạn tù. Trái tim cô chợt thắt lại, không phải vì sợ hãi mà vì một nỗi xót xa khó tả.

"Con định làm gì?" - Lý Phương hỏi khi thấy con gái trầm tư.

Tuyết nhìn về phía xa xăm: "Con không biết nữa. Nhưng con không muốn sống trong hận thù."

Trong khi đó, tại trại giam, Vương Thị đã hoàn toàn thay đổi. Ba năm lao động cải tạo, cùng với những lá thư từ chồng - người vẫn không bỏ rồi bà - đã khiến bà thức tỉnh. Bà nhận ra mình đã đánh mất nhân tính vì đồng tiền, bỏ qua tình mẫu tử thiêng liêng.

Ngày Vương Thị mãn hạn, không ai đến đón. Bà lặng lẽ trở về ngôi nhà cũ nát. Ông Vương giờ đây ốm yếu, phải ngồi xe lăn. Thấy vợ, ông khẽ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe.

"Cảm ơn anh vì không bỏ rồi tôi," - Vương Thị nghẹn ngào.

Ông Vương chỉ biết nắm tay vợ, giọng run run: "Chúng ta đã sai quá nhiều. Giờ chỉ mong sửa chữa được phần nào."

Vương Đại Bảo sau khi ra tù đã bỏ đi biệt tích, để lại món nợ ngập đầu. Gia đình Vương phải bán đi phần lớn tài sản để trả nợ cho con. Hai vợ chồng già chuyển về căn nhà nhỏ của người thân, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Một chiều mưa, Tuyết tình cờ gặp Vương Thị đang đi nhặt ve chai. Bà già đi trông thấy, lưng còng hẳn xuống. Thấy Tuyết, Vương Thị vội quay đi, giấu mặt xấu hổ.

Nhưng lần này, Tuyết chủ động bước đến. Cô đưa cho Vương Thị một phong bì: "Đây là số tiền tôi tiết kiệm được. Bà... dùng nó chữa bệnh cho chồng."

Vương Thị run rẩy, nước mắt giàn giụa: "Tôi... tôi không xứng đáng. Tôi đã đối xử tệ với con."

"Quá khứ đã qua rồi," - Tuyết nói. "Tôi làm điều này không phải vì bà, mà vì tôi muốn được thanh thản."

Kể từ đó, Tuyết thỉnh thoảng vẫn gửi tiền giúp đỡ gia đình Vương, nhưng luôn giữ khoảng cách. Cô không thể quên những tổn thương đã trải qua, nhưng cũng không muốn mang theo gánh nặng hận thù.

Mùa thu năm ấy, Tuyết gặp được tình yêu của đời mình - một kiến trúc sư trẻ từ Bắc Kinh đến Vân Nam thiết kế cho trung tâm của cô. Anh yêu Tuyết không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì tấm lòng nhân hậu và nghị lực phi thường.

Đám cưới của họ được tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng tại quê nhà. Lý Phương và Trương Kiến Quốc ngồi ở vị trí cao nhất, đôi mắt rưng rưng hạnh phúc. Họ chính là bố mẹ cô dâu trong ngày trọng đại.

Cùng ngày hôm đó, từ xa xa, một bóng người đứng lặng nhìn về phía hôn lễ. Vương Thị biết mình không xứng đáng có mặt, nhưng vẫn muốn chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của đứa con gái mà bà đã bỏ rơi. Bà lặng lẽ quay đi, trong lòng đầy ăn năn.

Năm tháng trôi qua, Tuyết và chồng tiếp tục phát triển trung tâm "Ánh Dương", giúp đỡ hàng trăm trẻ em nghèo có cơ hội học tập. Cô còn nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi, mang đến cho chúng mái ấm mà chính cô từng khao khát.

Về phần gia đình Vương, cuộc sống của họ ngày càng khó khăn. Ông Vương qua đời vì bệnh nặng, Vương Thị phải đi làm công nhân vệ sinh mưu sinh. Vương Đại Bảo thỉnh thoảng vẫn quay về đòi tiền, rồi lại biến mất.

Một buổi chiều tà, Vương Thị ngồi một mình trong căn phòng trọ chật hẹp. Bà lặng nhìn tấm ảnh cũ của Tuyết hồi nhỏ - thứ duy nhất bà giữ lại được. Giọt nước mắt hối hận rơi xuống.

"Giá như ngày đó..." - Bà thì thầm, nhưng câu nói không thể trọn vẹn. Quá khứ không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận và sống với hiện tại.

Còn Tuyết, cô đang đứng trước cửa trung tâm "Ánh Dương", nhìn những đứa trẻ vui đùa. Bên cạnh là chồng và các con nuôi. Ánh mắt cô ấm áp, trái tim bình yên.

Cô đã hiểu ra rằng, hạnh phúc không phải là sự vắng bóng của đau khổ, mà là khả năng vượt lên trên nó. Bằng tình yêu thương và lòng vị tha, cô đã viết nên kết thúc đẹp cho câu chuyện đời mình.

Và đôi khi, công lý tuyệt vời nhất không nằm ở sự trừng phạt, mà ở sự bình yên trong tâm hồn của những người biết yêu thương.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt