Gió thổi càng lúc càng mạnh, cuốn những cánh hoa đào mỏng manh thành một cơn lốc hồng bao quanh gốc cây cổ thụ. Ánh sáng nhạt màu hồng kỳ ảo tỏa ra từ thân cây, ngày càng rực rỡ, như mở ra một con đường ánh sáng xuyên qua không gian và thời gian. Sức hút từ phía đó mạnh đến mức Tô Dao gần như không đứng vững. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chỉ có con đường sáng đó là chân thực duy nhất.
Nước mắt cô đã khô, nhưng nỗi đau trong lòng thì càng lúc càng sâu. Cô biết, chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô sẽ trở về thế giới quen thuộc của mình, nơi có ánh đèn neon, có những tòa nhà chọc trời, có cuộc sống tự do nhưng cô độc. Nhưng bước chân ấy sao mà nặng nề đến thế. Nó như dính chặt xuống mặt đất, bởi vì trái tim cô vẫn còn vương vấn nơi này.
Tạ Kính Viễn. Cái tên đó vang lên trong tâm trí cô, kéo theo bao kỷ niệm ngắn ngủi nhưng sâu đậm. Ánh mắt nghi ngờ lần đầu gặp gỡ, nụ cười hiếm hoi dưới ánh trăng, hơi ấm từ bàn tay anh trong đêm pháo hoa, và cả sự đau đớn, cam chịu trong đôi mắt ấy khi anh buộc phải buông tay. Tất cả như một thước phim quay chậm, khiến trái tim cô thắt lại.
"Tô Dao!"
Một tiếng gọi thảng thốt, đầy đau đớn vang lên từ phía sau.
Cô quay phắt lại. Tạ Kính Viễn đang chạy về phía cô, khuôn mặt anh tái nhợt, áo quần xốc xếch, hoàn toàn khác với vẻ chỉn chu, lạnh lùng thường ngày. Anh lao vào vòng xoáy hoa đào, bất chấp những cánh hoa quất vào mặt, bất chấp sức hút ngày càng mạnh của luồng sáng.
"Đừng đi!" Anh hét lên, giọng nói vỡ vụn. "Xin em, đừng đi!"
Tô Dao sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Tạ Kính Viễn đã ôm chầm lấy cô. Vòng tay của anh siết chặt, như muốn ghì cô lại, hòa tan cô vào cơ thể mình. Hơi ấm từ cơ thể anh, mùi hương quen thuộc pha chút khói và mồ hôi, xua tan đi phần nào cái lạnh giá đang bủa vây cô.
"Anh... anh không nên đến đây." Tô Dao nghẹn ngào, tay run run đặt lên lưng anh. "Gia tộc... trách nhiệm của anh..."
"Im đi!" Anh cắt ngang, giọng đầy nước mắt. "Hãy để anh nói. Nếu anh để em đi trong im lặng, anh sẽ hối hận cả đời."
Anh buông lỏng vòng tay, đưa tay nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh sáng hồng kỳ ảo phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, khiến chúng trở nên long lanh và đau đớn khôn tả.
"Tô Dao, anh biết. Anh biết anh thật ích kỷ khi giữ em lại. Anh biết anh không thể cho em một tương lai trọn vẹn. Nhưng mất em, đối với anh còn đau đớn hơn bất kỳ sự sắp đặt hay trách nhiệm nào." Giọng anh trầm xuống, đầy thành khẩn. "Anh không dám cầu xin em ở lại, bởi vì anh không có tư cách. Nhưng anh muốn nói với em một điều."
Anh hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm.
"Nếu kiếp này, số phận không cho phép chúng ta đi cùng nhau đến cuối con đường, vậy thì, dưới gốc đào nghìn năm này, anh xin hẹn ước với em." Giọng nói của anh vang lên rõ ràng, vượt qua tiếng gió gào. "Dù có phải chờ đợi bao nhiêu kiếp luân hồi, dù thời gian có xoay chuyển thế nào, anh cũng sẽ tìm thấy em. Anh thề."
Những lời hẹn ước đó, như một lời thề son sắt, khắc sâu vào tâm khảm Tô Dao. Nó không phải là lời hứa về một hiện tại đầy rẫy khó khăn, mà là một hy vọng vượt qua cả không gian và thời gian. Nước mắt cô lại tuôn trào, nhưng lần này không phải là nước mắt của sự tuyệt vọng, mà là của một niềm tin kỳ lạ.
"Anh Kính Viễn..." Cô nói, giọng run run nhưng kiên định. "Em cũng vậy. Dù có ở nơi đâu, trong thời đại nào, em cũng sẽ chờ anh. Em tin vào lời hẹn ước của chúng ta."
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng huyền ảo, trao cho nhau nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng. Đó là một nụ hôn mặn đầy nước mắt, ngọt ngào bởi tình yêu, và đắng cay bởi sự chia ly.
Luồng sáng đột nhiên bùng lên dữ dội, sức hút trở nên mãnh liệt khủng khiếp. Tô Dao cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, bị kéo về phía trước.
"NHỚ LỜI HẸN!" Tạ Kính Viễn gào lên lần cuối, vòng tay anh buông lỏng, đẩy cô về phía luồng sáng.
Tô Dao cảm nhận được một cơn chóng mặt tột độ, mọi thứ xung quanh hòa vào một màn sáng trắng xóa. Âm thanh của gió, hương thơm của hoa đào, và hình bóng Tạ Kính Viễn đều biến mất.
Khi cô tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là mùi khử trùng quen thuộc và tiếng rì rầm của điều hòa. Cô mở mắt, nhìn thấy trần nhà trắng xóa và chiếc đèn neon quen thuộc.
Cô đang nằm trên giường bệnh.
Một y tá bước vào, mặt mày hớn hở: "Cô tỉnh rồi! Thật là may mắn! Mọi người tìm thấy cô bất tỉnh dưới gốc cây hoa đào trong khu rừng. Cô đã ngủ suốt ba ngày rồi!"
Tô Dao ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chiếc điện thoại di động đã được sạc đầy pin đặt trên bàn. Qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời quen thuộc. Cô đã trở về. Thực sự trở về.
Nhưng niềm vui không đến. Trái tim cô trống rỗng đến lạ thường. Mọi thứ ở đây đều quen thuộc, nhưng lại cảm thấy xa lạ. Hình ảnh Tạ Kính Viễn, lời hẹn ước dưới gốc hoa đào, in sâu trong tâm trí cô, sống động hơn bất kỳ thứ gì trong thế giới này.
Cô được xuất viện và trở lại cuộc sống thường nhật. Cô vẫn là nhân viên văn phòng Tô Dao ngày nào, nhưng cô đã thay đổi. Cô không còn cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này nữa, bởi vì trong lòng cô đã có một hy vọng, một lời hẹn ước. Cô sống một cách chân thành hơn, trân trọng từng khoảnh khắc hơn, như thể đang chờ đợi một điều gì đó, hoặc một ai đó.
Cô thường xuyên quay lại khu rừng hoa đào, ngồi dưới gốc cây cổ thụ nơi cô đã từng biến mất. Cây đào vẫn im lặng ở đó, không còn tỏa ra ánh sáng kỳ ảo nào nữa. Nhưng mỗi lần đến đây, Tô Dao đều cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Cô tin rằng lời hẹn ước đó là thật.
Rồi một ngày, sau một buổi chiều mưa, Tô Dao bước vào một hiệu sách cũ để trú mưa. Cô lững thững xem những cuốn sách trên kệ, tâm trạng vẫn chìm đắm trong nỗi nhớ da diết.
Bỗng, khi cô với tay lấy một cuốn sách lịch sử về thời Dân Quốc ở tầng cao, một bàn tay khác cũng đồng thời chạm vào cuốn sách đó.
"Xin lỗi, tôi..." Cô quay đầu lại, định nhường cuốn sách.
Nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trước mặt cô là một người đàn ông. Anh ta mặc một bộ vest lịch lãm, dáng người cao ráo, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sáng thăm thẳm. Một khuôn mặt mà cô đã khắc sâu trong trái tim, một khuôn mặt mà cô tưởng chừng chỉ có thể gặp lại trong giấc mơ.
Tạ Kính Viễn.
Không, không hoàn toàn giống. Anh ta trẻ hơn một chút, phong cách hiện đại hơn, nhưng những đường nét cơ bản, đặc biệt là đôi mắt đó, gần như là một.
Người đàn ông đó cũng đang nhìn cô chằm chằm, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt, như thể anh ta cũng bị thu hút bởi một thứ gì đó rất quen thuộc.
"Xin lỗi," anh ta lên tiếng, giọng nói trầm ấm, khiến trái tim Tô Dao run rẩy. "Tôi... có cảm giác như đã gặp cô ở đâu rồi."
Tô Dao không nói nên lời, chỉ biết nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Tiếng mưa rơi bên ngoài, mùi sách cũ trong hiệu sách, tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Liệu đây có phải là sự trùng hợp?
Hay đó chính là lời hẹn ước dưới gốc hoa đào năm nào, đã vượt qua trăm năm, cuối cùng cũng được thực hiện?
Tô Dao mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong khóe mắt, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
"Có lẽ vậy," cô khẽ nói, giọng run run đầy xúc động. "Tôi tên là Tô Dao. Rất vui được gặp anh."
Người đàn ông kia cũng nở một nụ cười, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng kỳ lạ, như một sự nhận ra nào đó.
"Tôi là Tạ Duy." Anh nói. "Tạ Duy. Rất vui được gặp cô, Tô Dao."
Hai cái tên vang lên trong không gian tĩnh lặng của hiệu sách, như một khởi đầu mới, hay một lời hứa được viết tiếp từ kiếp trước.
Gốc đào nghìn năm nơi thị trấn xa xôi kia, có lẽ đang mỉm cười, chứng kiến lời hẹn ước vượt thời gian cuối cùng cũng tìm được lối về.
(Hết)
Hẹn Ước Dưới Hoa Đào
Tác giả: Khát Nước | Chương: 6 | Lượt xem: 1,272