Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hẹn Ước Dưới Hoa Đào > Chương 2: Công Tử Thương Gia

Hẹn Ước Dưới Hoa Đào

Tác giả: Khát Nước | Chương: 2 | Lượt xem: 1,275

Chương 2: Công Tử Thương Gia

Con đường lát đá dẫn đến khu vực trung tâm thị trấn càng lúc càng rộng hơn, hai bên xuất hiện những ngôi nhà lớn có sân vườn rộng rãi, tường rào cao. Không khí ồn ào, nhộn nhịp của khu chợ ven sông dần lùi lại phía sau, thay vào đó là một sự tĩnh lặng có phần trang nghiêm. Tô Dao bước theo sau Tạ Kính Viễn, lòng nặng như chì. Mỗi bước chân của anh đều dứt khoát và ổn định, trong khi bước chân của cô thì nửa muốn tiến, nửa muốn dừng, phản ánh rõ sự hỗn loạn trong lòng.

Cuối cùng, họ dừng chước trước một tòa nhà lớn đồ sộ. Đây không phải là dinh thự theo kiểu Tây phương, mà là một phủ đệ rộng lớn mang đậm phong cách kiến trúc cổ, nhưng có pha trộn những nét mới của thời Dân Quốc. Cổng lớn bằng gỗ lim, hai bên có đôi lân đá, bậc thềm được quét dọn sạch sẽ. Tấm biển lớn sơn son thếp vàng khắc ba chữ Hán: "Tạ Phủ".

Tô Dao nuốt nước bọt. Quy mô của nơi này vượt xa tưởng tượng của cô. "Tạ Phủ"? Nghe như trong phim cổ trang.

Tạ Kính Viễn không nói gì, bước thẳng qua cổng. Hai người hầu gác cổng mặc áo vải thô, thắt lưng đen, thấy anh liền cúi đầu chào, giọng đầy kính trọng: "Thiếu gia."

Thiếu gia? Tô Dao thầm nhắc lại trong lòng. Danh xưng này càng khẳng định địa vị của Tạ Kính Viễn nơi đây. Anh ta không chỉ đơn giản là "người phụ trách an ninh".

Bên trong Tạ Phủ là một thế giới hoàn toàn khác. Sân rộng được lát đá xanh, hòn non bộ, cây cảnh được cắt tỉa cẩn thận. Hành lang dài nối tiếp nhau, những chiếc đèn lồng giấy treo cao tỏa ánh sáng vàng ấm áp dù trời vẫn còn sáng. Không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của họ và tiếng chim hót líu lo trong lồng treo dưới mái hiên.

Tạ Kính Viễn dẫn cô đi qua mấy sân nữa, rồi dừng lại trước một dãy nhà ngang. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt: "Ngươi đợi ở đây." Nói rồi, anh bước vào một căn phòng, có vẻ như là thư phòng.

Tô Dao đứng ở hành lang, thấp thỏm nhìn xung quanh. Cách bài trí, đồ đạc, từ chiếc bình hoa trên giá gỗ đến bức tranh thủy mặc trên tường, tất cả đều toát lên vẻ cổ kính và giàu có. Cô cảm thấy mình thật lạc lõng, như một hạt cát vô tình rơi vào một bức tranh tinh xảo.

Một lúc sau, Tạ Kính Viễn bước ra, đi theo sau là một người đàn ông trung niên mặc áo dài the, dáng người hơi gầy, khuôn mặt khắc khổ nhưng đôi mắt rất tinh anh. Đó là quản gia của phủ, mọi người gọi là Lão Quản.

"Lão Quản, đưa cô gái này đến phòng khách ở viện Tây, sắp xếp cho cô ta chỗ ở tạm thời." Tạ Kính Viễn ra lệnh, giọng điệu không mang một chút cảm xúc nào. "Phái hai người canh gác bên ngoài. Không được cho cô ta tự ý rời đi trước khi thân phận được làm rõ."

"Vâng, thiếu gia." Lão Quản gật đầu, ánh mắt sắc sảo liếc nhìn Tô Dao từ đầu đến chân, không hề giấu diếm sự nghi ngờ.

Tô Dao cảm thấy máu trong người chạy lạnh. "Canh gác? Anh... anh định giam cầm tôi sao?"

Tạ Kính Viễn khẽ nhíu mày, nhưng không nhìn thẳng vào cô. "Đây không phải giam cầm. Đây là cách để đảm bảo an toàn cho ngươi và cho cả thị trấn. Thân phận của ngươi quá khả nghi. Cho đến khi chúng tôi xác minh được ngươi không phải là gián điệp của đối thủ, hoặc không mang theo mầm bệnh gì lạ, ngươi cần phải ở lại đây."

"Gián điệp? Mầm bệnh?" Tô Dao cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. "Tôi chỉ là một du khách bình thường!"

"Du khách?" Tạ Kính Viễn cuối cùng cũng quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm. "Với cách ăn mặc và nói chuyện đó? Với những thứ trong túi của ngươi?" Anh chỉ vào chiếc điện thoại và tờ tiền trong tay cô. "Những thứ này, ngay cả ở Thượng Hải hay Bắc Kinh, tôi cũng chưa từng thấy. Ngươi tốt nhất nên hợp tác."

Nói xong, anh quay người bước đi, dáng vẻ dứt khoát, không cho cô cơ hội tranh cãi thêm.

Tô Dao đứng sững lại, cảm giác cô độc và bất an ùa đến. Cô bị kẹt lại rồi. Kẹt ở một nơi không biết là đâu, vào một thời điểm không xác định, và bị xem như một kẻ đáng ngờ.

Lão Quản làm một cử chỉ: "Cô gái, mời đi theo ta."

Cô đành phải cắn răng, đi theo vị quản gia già qua những dãy hành lang phức tạp, cuối cùng đến một khu vực nhỏ hơn, yên tĩnh hơn - viện Tây. Căn phòng được sắp xếp cho cô khá đơn sơ, nhưng sạch sẽ, có giường gỗ, bàn ghế và một bồn rửa mặt bằng đồng. Cửa sổ nhìn ra một khu vườn nhỏ.

"Đồ ăn sẽ được mang đến. Cô không nên tự ý rời khỏi viện này." Lão Quản nói ngắn gọn rồi rời đi. Qua cửa sổ, Tô Dao thấy hai người đàn ông mặc áo vải thô đứng gác bên ngoài.

Cô ngồi xuống mép giường, ôm lấy chiếc ba lô, lòng tràn ngập hoang mang. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Sáng nay cô còn đang ngắm hoa đào, giờ đã thành "tù nhân" trong một gia đình thương gia giàu có thời Dân Quốc. Cô cố gắng hồi tưởng lại những kiến thức lịch sử ít ỏi của mình. *Thời Dân Quốc... khoảng những năm 1910-1940?* Nếu đúng vậy, thì đây là một trăm năm trước! Làm sao cô có thể trở về được?

Buổi tối hôm đó, một cô hầu gái trẻ mang cơm đến. Cô ta nhìn Tô Dao với ánh mắt tò mò sợ hãi, đặt khay thức ăn xuống bàn rồi vội vã rời đi, không dám nói chuyện. Đồ ăn là cơm trắng, rau xào và một ít thịt kho, tuy đơn giản nhưng với cái bụng đói meo của Tô Dao, nó ngon lành khác thường. Trong lúc ăn, nước mắt cô bỗng trào ra. Cô nhớ nhà, nhớ cuộc sống quen thuộc dù tẻ nhạt, nhớ bạn bè, thậm chí nhớ cả cái máy tính đầy báo cáo kia.

Những ngày tiếp theo, Tô Dao sống trong sự giám sát. Cô không bị ngược đãi, nhưng cũng chẳng có tự do. Cô chỉ có thể đi lại trong khu vườn nhỏ của viện Tây. Thỉnh thoảng, cô nghe thấy tiếng nói cười của những người hầu trong phủ, hoặc nhìn thấy bóng dáng Tạ Kính Viễn từ xa khi anh đi ngang qua. Anh ta luôn bận rộn, dáng vẻ vội vàng, khuôn mặt lạnh lùng khó gần.

Qua những lần nghe lỏm các cuộc nói chuyện của những người hầu, Tô Dao dần hiểu hơn về gia tộc họ Tạ. Họ là thương gia lớn nhất vùng, kinh doanh từ gạo, vải vóc đến tơ lụa, thậm chí còn có cảm tình với một số thương hội lớn ở các thành phố. Tạ Kính Viễn là thiếu gia duy nhất của gia tộc, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, tính tình trầm lặng, quyết đoán, tuy còn trẻ nhưng đã tham gia quản lý nhiều việc kinh doanh của gia đình và được mọi người trong thị trấn nể phục. Nghe nói, cha anh - lão gia họ Tạ - đang ốm nặng, nên hầu hết công việc đều do một tay Tạ Kính Viễn xử lý.

Một lần, Tô Dao đang ngồi trong vườn, cố gắng ghép những mảnh ghép thông tin lại với nhau, thì thấy Tạ Kính Viễn và Lão Quản đi ngang qua. Họ đang nói về việc một chuyến hàng gặp sự cố trên đường thủy. Tạ Kính Viễn lắng nghe, đôi mày hơi nhíu lại, rồi đưa ra chỉ thị rõ ràng, ngắn gọn: "Cho người đến cảng ngay, kiểm kê tổn thất. Liên hệ với chủ tàu, yêu cầu bồi thường theo hợp đồng. Phần thiếu hụt, điều động hàng từ kho dự trữ để kịp giao cho khách."

Giọng nói của anh bình tĩnh, có sức nặng. Lão Quản gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."

Tô Dao không khỏi thầm khen. Anh ta tuy lạnh lùng, nhưng cách xử lý công việc rất gãy gọn và nguyên tắc. Điều này khiến cô phần nào an tâm hơn. Ít nhất, anh ta không phải là kẻ bất chấp thủ đoạn.

Vài ngày sau, có một sự kiện khiến Tô Dao suýt lộ tẩy. Khi cô hầu gái mang trà đến, do đường trơn, cô ta vấp ngã, làm đổ cả khay trà. Cô gái sợ hãi run rẩy, liên tục xin lỗi. Tô Dao vội đỡ cô dậy, bản năng buột miệng nói: "Không sao, không sao! 'Cẩu huyết' thôi mà, đừng sợ!"

"Cẩu huyết?" Cô hầu gái ngây người ra, không hiểu. Thậm chí cả người hầu đứng gác bên ngoài cũng ngoái lại nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

Tô Dao sực nhớ ra, thành ngữ "cẩu huyết" (chó má) là tiếng lóng hiện đại, làm sao người thời này hiểu được? Cô vội vã sửa lại: "À... ý tôi là... không đáng kể, dọn dẹp đi là được."

Cô hầu gái vừa sợ vừa nghi ngờ, cúi đầu dọn dẹp rồi chạy mất. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt của Tạ Kính Viễn đang đứng ở cửa sổ phòng đối diện. Khóe miệng anh như nhếch lên một chút, thoáng qua một vẻ gì đó như... thích thú? Nhưng rất nhanh, ánh mắt đó biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình thản. Anh quay đi, không nói gì.

Lần khác, trong bữa cơm, Lão Quản đến kiểm tra, hỏi thăm xem cô có thiếu thứ gì không. Tô Dao thấy đồ ăn tuy ngon nhưng hơi nhạt, bèn nói: "Đồ ăn được đấy, nhưng mà có thể 'thả thính' thêm chút nữa thì tốt."

"Thả thính?" Lão Quản tròn mắt. "Thính là để câu cá, sao lại thả vào đồ ăn?"

Tô Dao đỏ mặt, biết mình lại dùng sai từ. "Dạ... ý cháu là... có thể cho thêm chút muối hoặc gia vị."

Lão Quản gật gù, nhưng vẻ mặt vẫn đầy nghi hoặc.

Những tình huống "ngôn ngữ bất đồng" như vậy xảy ra thường xuyên. Tô Dao vô tình thốt ra những từ như "online", "công nghệ", "siêu thị" khiến những người xung quanh không hiểu gì. Dần dà, tiếng tăm về một "cô gái kỳ quái nói năng khó hiểu" lan truyền trong phủ. Mọi người nhìn cô với ánh mắt xa lánh hơn.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là Tạ Kính Viễn, sau vài lần tình cờ chứng kiến những "sự cố ngôn ngữ" của cô, dường như không còn cảnh giác khắt khe như ban đầu. Đôi khi, khi nghe thấy cô nói điều gì đó kỳ lạ, ánh mắt anh lại lóe lên một tia tò mò, như thể đang cố gắng giải mã một câu đố thú vị.

Một buổi chiều, trời đổ mưa phùn. Tô Dao đứng dưới mái hiên trong vườn, đưa tay hứng những giọt nước mát lạnh. Cô nhớ lại cảnh những cơn mưa ở thành phố, nước mưa hòa cùng bụi bẩn, chảy xuống các cống rãnh. Còn ở đây, mưa trong veo, rơi trên mái ngói rêu phong, tỏa ra mùi đất ẩm dễ chịu.

Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau: "Ngươi không sợ cảm lạnh sao?"

Tô Dao giật mình, quay lại. Tạ Kính Viễn đứng đó, trên tay cầm một chiếc ô gỗ. Anh không mặc áo dài the như thường lệ, mà mặc một bộ vest bằng vải tuyết mâu đơn giản, trông càng thêm cao ráo, lịch lãm. Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến gần và nói chuyện với cô sau nhiều ngày.

"À... không sao." Tô Dao lúng túng đáp.

Tạ Kính Viễn nhìn cô một lúc, rồi chậm rãi hỏi: "Những từ ngữ ngươi nói... 'cẩu huyết', 'thả thính'... chúng từ đâu ra?"

Tô Dao trong lòng thấy căng thẳng. Cô không thể nói sự thật được. Ai sẽ tin chứ? "Đó là... tiếng lóng ở nơi tôi sống." Cô cố trả lời một cách mơ hồ.

"Tiếng lóng?" Tạ Kính Viễn khẽ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ để làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên khuôn anh. "Nghe cũng thú vị. Như thể... ngươi từ một thế giới khác tới vậy."

Câu nói của anh khiến Tô Dao giật thót tim. Cô vội cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.

Tạ Kính Viễn không hỏi thêm. Anh đưa chiếc ô cho cô: "Cầm lấy. Trời mưa, đừng đứng đây lâu."

Rồi anh quay người bước đi, bóng lưng khuất dần trong màn mưa.

Tô Dao cầm chiếc ô vẫn còn hơi ấm của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Con người kiêu ngạo và lạnh lùng này, hóa ra cũng có lúc tỏ ra... quan tâm? Dù có thể chỉ là sự quan tâm của một chủ nhà đối với một vị khách bất đắc dĩ.

Đêm đó, Tô Dao nằm trên giường, trằn trọc mãi. Hình ảnh Tạ Kính Viễn với nụ cười thoáng qua và hành động tặng ô cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Cô nhận ra, dù bị giam lỏng, nhưng nhờ có sự hiện diện nguyên tắc và đôi khi có phần thú vị của anh, mà nỗi sợ hãi và cô độc của cô đã giảm bớt đôi phần.

Nhưng cô vẫn không biết mình đang ở đâu, vào thời điểm nào. Và làm thế nào để trở về? Chiếc điện thoại đã hết pin, những tờ tiền vô dụng... tất cả đều là minh chứng cho một sự thực không thể chối cãi: cô đã lạc đường một cách tuyệt vọng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa đã tạnh. Ánh trăng non mờ ảo chiếu xuống khu vườn, in những bóng cây lốm đốm trên mặt đất ẩm ướt. Thị trấn Hoa Đào chìm trong giấc ngủ yên bình, nhưng với Tô Dao, nó vẫn là một mê cung đầy bí ẩn. Và Tạ Kính Viễn, vị thiếu gia thương gia kiêu ngạo kia, là người gác cổng của mê cung ấy, cũng có thể là chìa khóa duy nhất giúp cô tìm lối ra.

Cô thầm nhủ: Mình phải tìm cách khiến anh ta tin mình. Phải tìm hiểu thêm về nơi này. Và phải tìm ra manh mối từ chính cơn gió kỳ lạ đó.

Hành trình ở thị trấn Hoa Đào, dù muốn hay không, đã thực sự bắt đầu. Và nhân vật chính, ngoài Tô Dao, dường như còn có thêm bóng dáng của vị công tử thương gia khó tính ấy.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt