Cậu thấy bác cả không khuyên được mẹ tôi, liền quyết định tự mình ra mặt: “Chị, anh rể cũng là con trai nhà họ Lý, sao chị lại để mẹ chồng bỏ ra 300.000 để mua lại nhà của chính con trai mình chứ?”
“Giờ chuyện chị lừa tiền nhà chồng đã lan truyền khắp nơi rồi, sau này em còn mặt mũi nào mà ra đường nữa? Bạn bè em biết được sẽ cười vào mặt em đấy, chị có biết không?”
“Cậu à, một người đi siêu thị mua bao cao su còn cố tình quỵt tiền như cậu, thì cậu lấy tư cách gì để dạy đời mẹ cháu? Cậu ăn quỵt ít nhất ba lần rồi nhỉ? Ảnh của cậu còn bị dán ở cửa hàng tiện lợi kia kìa, xài cái bao cao su free đấy, cậu không thấy ngượng à?”
“Mua bao cao su?” Bà ngoại nãy giờ im lặng bỗng bắt nhầm trọng điểm, hai mắt sáng lên đầy vui mừng: “Con trai, con có bạn gái rồi à?”
“Mẹ, mẹ đừng nghe Tuyên Ninh nói bậy, con làm gì có bạn gái!”
“Bà ngoại, cậu không có bạn gái nhưng lại có rất nhiều bạn trai lắm nha. Dù cả nhà không được bế cháu nội, nhưng con nuôi thì chắc chắn không thiếu đâu ạ.”
“Tuyên Ninh, cháu nói cái gì?”
“Tuyên Ninh, cháu nói lại lần nữa xem!”
Ông bà ngoại đồng thanh nói, hơn năm mươi người họ hàng đang hóng chuyện đều há hốc mồm. Mẹ tôi cũng lộ ra vẻ mặt khó tin, lén dùng ánh mắt hỏi tôi: Thật hả con?
Tôi gật đầu: “Cậu ơi, bạn trai của cậu con cũng biết đấy, chú ý là quản lý cũ của con mà. Có cần con gọi chú ý đến đây ăn cỗ không ạ?”
Cậu tức đến mức giậm chân: “Lý Xuân Ninh, mày bị bệnh à? Bạn trai của tao thì liên quan gì đến mày?”
“Vậy mẹ cháu đòi lại nhà của bố cháu thì liên quan gì đến cậu?”
15.
Cậu im bặt, ông ngoại thì ôm ngực, bà ngoại cũng cố gắng hít thở, sợ mình ngất xỉu tại chỗ.
Dì Hai thấy tình hình không ổn, không cho tôi tiếp tục “bổ dưa” nữa: “Được rồi, Lý Tuyên Ninh, chuyện nhà cháu chúng ta không xen vào nữa. Hôm nay đến chỉ để ăn một bữa cơm thôi, mọi người cũng nên giữ hòa khí hết đi.”
Tôi nhìn dì Hai, không biết sau khi nghe những lời tôi sắp nói, liệu dì có còn giữ được hòa khí không.
“Dì Hai, sau khi đi làm, mỗi tháng dì đều gửi cho bà ngoại 5.000, nhưng bà ngoại lại mặc định số tiền đó là tiền để dành cho cậu. Vừa nhận tiền chuyển khoản từ dì, bà liền chuyển hết cho cậu ngay. Đến tận bây giờ, dì vẫn không biết chuyện bà ngoại chưa từng giúp dì giữ số tiền đó, đúng không?”
Dì Hai theo chủ nghĩa không kết hôn, sợ mình tiêu xài hoang phí nên mới gửi tiền cho bà ngoại giữ, đó là khoản tiền dì dành dụm để dưỡng già.
“Không thể nào! Mỗi tháng bà ngoại đều báo cho dì biết số tiền tiết kiệm mà. Lý Tuyên Ninh, cháu không sống cùng bà, làm sao cháu biết được bà ngoại có để dành tiền hay không?”
“Điện thoại và iPad của bà ngoại là do bố cháu mua, dùng chung tài khoản với cháu, mọi dữ liệu đều được lưu lại trên iCloud. Dì Hai, chẳng phải bà ngoại và cậu đều đang ở đây sao? Thật ra dì có thể hỏi thẳng hai người mà.”
Dì hai nhìn bà ngoại và em trai đang im lặng, lập tức hiểu ra mọi chuyện, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cả người như muốn ngã quỵ.
Bác cả và mẹ tôi vội vàng chạy đến đỡ dì, còn tôi vẫn tiếp tục nói:
“Bác cả, thật ra hôm bác cưới, tiền mừng cưới không bị mất đâu, là ông bà ngoại lén giữ lại 20.000 đưa cho cậu đấy.”
“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc bố cưới mẹ, ông ngoại nhận 50.000 tiền sính lễ, hứa sẽ đưa 20.000 làm của hồi môn, nhưng đến ngày cưới, ông chỉ đưa 2.000, nói rằng số tiền còn lại đã bị bà ngoại chơi mạt chược thua hết. Thực ra, số tiền đó đã được chuyển vào tài khoản của cậu rồi.”
Ông ngoại tức giận: “Lý Tuyên Ninh, mày nhắc lại mấy chuyện cũ rích này làm gì?”
“Ông ngoại, nếu ông không thích nghe chuyện cũ, vậy để cháu nói chuyện mới cho ông nhé.” Tôi lấy điện thoại ra, đọc to phương án đền bù đất được công bố nửa năm trước ở thôn ông ngoại, “Thôn thu hồi đất, nhà ông ngoại được bồi thường 2.400.000 tệ, chia theo đầu người thì bác cả, dì Hai và mẹ, mỗi người lẽ ra phải được chia 400.000 tệ.”
Ông ngoại hoảng hốt, không ngờ tôi lại dám công khai chuyện tiền đền bù đất trước mặt mọi người. Cậu tôi còn khinh thường phản bác: “Lý Tuyên Ninh, con gái đã gả đi rồi thì dựa vào đâu mà đòi chia tiền? Ông bà ngoại mày sớm nói rồi, toàn bộ tiền đền bù đều là của tao!”
“Con gái đã gả đi vẫn có quyền được chia tiền theo quy định của Nhà nước.” Tôi lén lưu lại đoạn ghi âm, “Cậu à, tòa án sẽ không dung túng chuyện ông bà ngoại trọng nam khinh nữ đâu.”
16.
May mà hôm đó bà nội mời họ hàng đến khá đông đủ, chuyện ông bà ngoại giấu tiền của con gái để đưa cho cậu nhanh chóng lan ra mấy thôn xung quanh.
Bạn trai của cậu sau khi biết chuyện liền đòi chia tay.
Kết quả là tối hôm sau, mẹ tôi nhận được 400.000 tiền đền bù đất mà bà xứng đáng được chia.
Mẹ đem tiền trả lại cho mấy chú đã cho chúng tôi vay trước đó. Khi các khoản nợ đều được trả hết, lần đầu tiên kể từ sau khi bố mất, mẹ mới nở một nụ cười:
“Tiểu Ninh, mình về lại thành phố thôi con. Nợ nần đã trả hết rồi, đừng cố chấp với bà nội nữa. Bà ấy chắc chắn sẽ không bỏ ra 300.000 đâu.”
Tôi mỉm cười bí hiểm: “Mẹ, mẹ cứ đợi nhận tiền là được.”
Lý do cũng đơn giản thôi, nếu tôi thực sự cho ông Lý ve chai thuê tầng hai, thì chú Tư và thím Tư sẽ không bao giờ quay lại ở nữa.
Hơn nữa, hệ thống vừa báo cho tôi biết, bà nội đã âm thầm nói chuyện với vợ bác cả suốt mấy ngày nay, muốn thuyết phục bác bỏ ra 300.000 thay bà.
Bà hứa với vợ bác cả rằng, chỉ cần bác bỏ tiền ra mua lại tầng hai, thì sau này căn nhà này sẽ để lại cho anh họ.
Vợ bác cả động lòng, vì nếu may mắn gặp đúng đợt giải tỏa, thì phần mà anh họ nhận được sẽ vượt xa con số 300.000.
Đúng lúc quan trọng, tôi gọi điện cho vợ bác cả, kể lại một “quả dưa” xưa thiệt là xưa, bác nghe xong lập tức chặn luôn số của bà nội.
Trước đây, vợ bác cả là giáo viên, sau khi sinh anh họ, thỉnh thoảng bác xin về sớm để chăm con. Thời điểm đó bà nội cũng phụ giúp trông anh họ, nhưng lại thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn với bác. Thế là bà nội đã viết vài bức thư nặc danh tố cáo bác lên Sở Giáo dục, khiến bác tức đến mức bỏ dạy chuyển sang kinh doanh.
17.
Sáng mùng Tám Tết, khi ông Lý thực sự chở một đống ve chai bẩn thỉu và bốc mùi đến trước cửa nhà bà nội, bà liền gọi mẹ tôi xuống tầng một ký hợp đồng, vừa mắng chửi vừa chuyển 300.000 tệ vào tài khoản của mẹ.
“Lâm Thục Phân, từ nay về sau mày và Lý Tuyên Ninh đừng có vác mặt về đây ăn Tết nữa!”
Tôi và mẹ trở về căn phòng trọ ở thành phố, tôi tính toán lại, hiện tại tôi và mẹ đã nhận được tổng cộng 900.000 tệ, còn thiếu 100.000 tệ nữa mới đạt được phần thưởng 1.000.000 tệ mà hệ thống nói.
【Hệ thống, còn nhiệm vụ nào nữa không?】
【Ký chủ thân mến, vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng: Hai mẹ con bạn phải sống vui vẻ, hạnh phúc nhé.】
Tôi khựng lại, ôm chặt khoảng không trước mặt. Tôi không biết hệ thống có ở đó hay không nhưng tôi sợ nó sẽ rời đi:
【Vậy, cậu là bố, đúng không?】
Hệ thống im lặng một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
【Tiểu Ninh, là bố.】
Trong đầu tôi hiện lên bóng dáng mơ hồ của bố, ông đứng phía trước, dịu dàng nhìn tôi.
Tôi không kìm được mà lao đến chỗ ông: 【Bố! Bố ơi!】
Đúng là bố rồi, hệ thống đã cùng tôi đón Tết, giúp tôi đối phó với đám họ hàng kỳ quặc, chính là bố!
Bố nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu tôi như hồi còn nhỏ, tôi cảm giác có một làn gió ấm áp xoa lên tóc mình: 【Tiểu Ninh, con đã trưởng thành rồi.】
【Bố, con nhớ bố lắm.】
Tôi muốn làm nũng với bố một chút, nhưng phát hiện bóng dáng của ông đang dần tan biến.
Tiếng đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói điện tử kỳ lạ: 【Hệ thống ‘ăn dưa’ năm mới số 10729, chúc mừng bạn hoàn thành khảo hạch, chính thức gia nhập đội A của Hệ thống ‘ăn dưa’.】
【Bố?!】
Tôi hoảng hốt nhận ra, bố là hệ thống ‘ăn dưa’ năm mới, có nghĩa là hết Tết, ông sẽ không thể ở bên tôi nữa.
【Bố, xin hãy ở lại với con thêm một ngày nữa được không? Không thì một tiếng, hay chỉ một phút thôi cũng được .】
Bố, con còn rất nhiều chuyện muốn nói với bố.
【Tiểu Ninh, dù bố ở đâu, bố cũng sẽ luôn bảo vệ con và mẹ. Chỉ cần con cần, bố sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh con.】
Giọng nói và bóng dáng của bố trong đầu tôi cùng lúc biến mất, đôi mắt tôi đã sớm nhòe đi vì nước mắt.
Lúc này, mẹ nhẹ nhàng gõ cửa: “Tuyên Ninh, trong sổ tiết kiệm tiền mừng tuổi của con sao lại có thêm 100.000 thế? Mấy lần chuyển khoản gần đây đều là 9.788 tệ…”
Giọng mẹ nghẹn lại.
9.788.
Con số đó, cả tôi và mẹ đều quá quen thuộc, đó là giá thuốc điều trị đặc hiệu của bố.
Bác sĩ từng nói loại thuốc này có thể giúp bố giảm đau, sống dễ chịu hơn một chút.
Nhưng trong mười tháng cuối cùng, giai đoạn khó khăn nhất, ông chưa từng dùng đến một viên, mà lại đem số tiền 9.788 tệ mẹ đưa mỗi tháng để mua thuốc, âm thầm chuyển hết vào sổ tiết kiệm của tôi.
Bố ơi, người bố tuyệt vời nhất của con.
Bố yên tâm, con gái của bố nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
18.
Tôi dẫn mẹ đi du lịch, cùng mẹ tập thể dục, nghiên cứu các món ăn ngon. Dưới sự gợi ý của tôi, mẹ tôi mở một tiệm hoành thánh gần trường tôi, làm ăn rất khấm khá, cuộc sống trôi qua bình dị mà ấm áp.
Không ngờ ba năm sau, một người bạn của bố tôi lại xách theo một túi ni lông đựng 1.000.000 tệ tiền mặt đến tìm tôi: “Tuyên Ninh, mười năm trước, bố cháu cho chú mượn 10.000 để khởi nghiệp. Năm nay công ty của chú lên sàn, số tiền 1.000.000 tệ là là phẩn cổ tức mà bố cháu xứng đáng được nhận.”
1.000.000, tiền mặt.
Chẳng lẽ, đây mới là phần thưởng thật sự của nhiệm vụ?
Bố, bố cũng kỹ tính thật đấy, còn khảo sát hai mẹ con con tận ba năm.
Nhưng tôi lại thấy rất vui, vì tôi biết bố vẫn luôn dõi theo tôi và mẹ.
Tôi nhận lấy số tiền 1.000.000 nặng trĩu ấy, mắt rưng rưng.
Bố, con thật sự rất nhớ bố.
19.
Lại ba năm nữa trôi qua, tiệm hoành thánh của mẹ đã phát triển thành chuỗi hơn mười cửa hàng, còn tôi cũng đang có một mối tình ổn định.
Tết năm nay, mẹ thoải mái đi du lịch nước ngoài cùng bạn bè, còn tôi thì hồi hộp theo bạn trai về ra mắt gia đình sau hai năm yêu nhau.
Trong bữa cơm tất niên, cả bàn đầy họ hàng vây quanh tôi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, bạn trai khuyên mãi cũng không ngăn được.
Cảnh tượng quen thuộc, những họ hàng kỳ quặc quen thuộc, trong đầu tôi cuối cùng cũng vang lên giọng nói điện tử mà tôi mong đợi bấy lâu:
【Ký chủ thân mến, tôi là hệ thống ‘ăn dưa’ chuyên nghiệp, chuyên trị họ hàng kỳ quặc trong dịp Tết.】
~ HẾT VEO ~
Hệ Thống Ăn Dưa Dịp Tết
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 11,244