Tháng sau, Lâm Tĩnh Vân chính thức quay trở lại tập đoàn Lâm Thị, đảm nhận vị trí phó tổng giám đốc phụ trách chiến lược phát triển. Cô cắt đứt mọi quan hệ với Trần Kiến Quân và gia đình anh.
Chú Kiến Quốc bị cách chức khỏi hội đồng quản trị sau khi Tĩnh Vân trình ra những bằng chứng về âm mưu của ông. Dù gia đình có nhiều xáo trộn, nhưng Tĩnh Vân biết đó là điều cần thiết để bảo vệ di sản mà cha cô đã dày công xây dựng.
Một buổi chiều, khi Tĩnh Vân đang làm việc muộn tại văn phòng, cô nhận được một bó hoa hồng trắng kèm tấm thiệp: "Chúc mừng sự trở lại của cô. Luôn ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của cô. - Một người bạn cũ."
Cô mỉm cười, không biết người gửi là ai, nhưng cảm thấy ấm lòng. Có lẽ, cuộc sống vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi cô phía trước.
Tĩnh Vân bước đến cửa sổ, nhìn xuống dòng người hối hả phía dưới. Cô nhớ lại hành trình từ một cô gái ngây thơ tin vào tình yêu, đến một người phụ nữ từng trải và mạnh mẽ. Dù đã trải qua tổn thương, nhưng cô không hối hận. Những trải nghiệm ấy đã giúp cô trưởng thành.
Điện thoại reo, là cha cô. "Con gái, tối nay về nhà ăn cơm nhé? Bố đã nấu món con thích."
Tĩnh Vân cười: "Vâng, con sẽ về sớm."
Cô tắt máy tính, thu dọn đồ đạc. Trên bàn làm việc, trong khung ảnh nhỏ là hình cha con cô chụp chung tại bờ biển, thay cho tấm ảnh cưới ngày nào.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu rọi xuống khiến cô nheo mắt. Tĩnh Vân hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tự do và bình yên trong lòng.
Cô biết rằng, dù tương lai có thể còn nhiều thử thách, nhưng giờ đây cô đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả. Và quan trọng nhất, cô đã học được cách yêu thương chính mình trước khi trao trái tim cho người khác.
Câu chuyện tình yêu đổ vỡ của cô không phải là dấu chấm hết, mà là khởi đầu cho một chương mới ý nghĩa hơn trong cuộc đời.
Hết.
Dấu Vết Trái Tim
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 2,057