Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chín lần trì hoãn > Chương 2: Bước ngoặt bất ngờ

Chín lần trì hoãn

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 4,706

Chương 2: Bước ngoặt bất ngờ

Lý Tư Tư hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Xin chào, tổng giám đốc Tần."

"Lý tiểu thư, ngày mai có thể đến bệnh viện thay tôi thăm một người được không?" Giọng Tần Mặc trầm ấm, "Bà ngoại tôi nhập viện, nhưng ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng không thể vắng mặt."

Lý Tư Tư hơi do dự, nhưng nghĩ đến việc bản thân cũng cần phân tâm, tránh nghĩ đến chuyện của Trình Dụ, nên đồng ý: "Được ạ, tôi sẽ đi."

"Cảm ơn em." Tần Mặc nói, "Sáng mai tôi sẽ nhờ tài xế đến đón em."

Cúp máy, Lý Tư Tư nhìn chiếc điện thoại đã tắt nguồn, trong lòng phức tạp. Cô và Tần Mặc ngoài mối quan hệ cấp trên - cấp dưới ra, gần như không có giao tiếp riêng tư. Lần này anh chủ động nhờ cô giúp đỡ, thực sự khiến cô bất ngờ.

Sáng hôm sau, Lý Tư Tư theo xe đến bệnh viện. Trên đường đi, điện thoại cô liên tục reo, đều là của Trình Dụ. Cô tắt âm, quyết định không quan tâm nữa.

Bà ngoại của Tần Mặc nằm trong phòng bệnh VIP. Khi Lý Tư Tư bước vào, bà cụ đang ngồi trên giường đọc sách, dáng vẻ thanh nhã.

"Cháu là..." Bà cụ ngẩng đầu lên, ánh mắt hiền từ.

"Cháu là nhân viên của Tần tổng, tên là Lý Tư Tư." Lý Tư Tư cười nói, "Tổng giám đốc Tần có việc bận nên nhờ cháu đến thăm bà."

Bà cụ vui vẻ gật đầu: "Thì ra là vậy, mau ngồi xuống đi. Thằng bé Mặc Mặc lần đầu tiên nhờ con gái đến thăm ta."

Lý Tư Tư hơi ngượng ngùng, ngồi xuống cạnh giường bệnh. Cô và bà cụ trò chuyện rất vui vẻ, phát hiện ra hai người có rất nhiều sở thích chung, đều thích hoa nghệ thuật và văn học cổ điển.

Đúng lúc này, điện thoại của Lý Tư Tư lại reo, lần này là mẹ cô gọi đến. Cô xin phép bà cụ, ra ngoài hành lang nghe điện.

truyện được viết và đăng tại truyenxuhuong.org

"Tư Tư à, chuyện của con và Trình Dụ thế nào rồi?" Giọng mẹ lo lắng, "Sáng nay mẹ gặp mẹ Trình Dụ ở chợ, bà ấy nói hình như hai đứa có xích mích gì đó?"

Lý Tư Tư nghẹn ngào, cố kìm nén cảm xúc: "Mẹ, chuyện này để con tự xử lý nhé."

"Con đừng giấu mẹ, mẹ biết rồi." Giọng mẹ trầm xuống, "Có phải lại vì cô Vương Yến đó không? Con biết không, mẹ nghe nói cô ta và Trình Dụ từng..."

"Mẹ!" Lý Tư Tư ngắt lời, "Con còn việc, tối con gọi lại cho mẹ nhé."

Cúp máy, Lý Tư Tư dựa vào tường, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô không ngờ rằng, chuyện của cô và Trình Dụ thậm chí đã lan đến tai phụ huynr.

"Gặp chuyện khó xử à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Lý Tư Tư quay đầu lại, thấy Tần Mặc đứng đó, không biết từ lúc nào đã đến.

"Tổng giám đốc Tần? Anh không phải có cuộc họp sao?" Lý Tư Tư ngạc nhiên.

Tần Mặc mỉm cười: "Kết thúc sớm, nên tranh thủ đến đây. Cảm ơn em vì đã giúp tôi chăm bà ngoại."

"Hai người nói chuyện rất vui." Lý Tư Tư cố gắng tỏ ra bình thường.

Tần Mặc nhìn cô chăm chú: "Nếu gặp chuyện khó xử, có thể tâm sự với tôi. Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ."

Lý Tư Tư sửng sốt: "Bạn học cũ?"

"Em không nhớ rồi à?" Tần Mặc hơi thất vọng, "Hồi cấp ba, tôi học lớp bên cạnh. Có lần em còn giúp tôi nhặt sách vở."

Ký ức ùa về, Lý Tư Tư chợt nhớ ra. Hồi đó quả thật có một cậu bạn học lặng lẽ, thường đứng từ xa nhìn cô. Không ngờ sau mười năm, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

"Thì ra là anh." Lý Tư Tư cảm thấy ngượng ngùng, "Xin lỗi, lúc đó tôi không để ý lắm."

"Không sao." Tần Mặc mỉm cười, "Vào trong đi, bà ngoại chắc đang chờ."

Hai người cùng vào phòng bệnh. Bà ngoại nhìn thấy cháu trai, vui mừng khôn xiết: "Mặc Mặc, con gái này giỏi lắm, biết nhiều lại còn hiền lành."

Tần Mặc nhìn Lý Tư Tư, ánh mắt dịu dàng: "Ừm, con cũng thấy vậy."

Lý Tư Tư cảm thấy hơi ngượng, cúi đầu giả vờ sắp xếp lọ hoa.

Đúng lúc này, một người vội vã chạy vào phòng bệnh - đó là Trình Dụ, mặt mày nhợt nhạt, vẻ mặt lo lắng.

"Tư Tư! Cuối cùng anh cũng tìm được em!" Trình Dụ nắm lấy tay cô, "Nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu!"

Lý Tư Tư rút tay lại, lạnh lùng nói: "Chúng ta không còn gì để nói nữa."

"Không! Anh phải nói cho rõ!" Trình Dụ kiên quyết, "Tiểu Yến đó... thực ra là em họ của anh! Vì gia đình có một số chuyện nên không tiện nói ra, anh mới giấu em!"

Lý Tư Tư sửng sốt, không ngờ lại có tình tiết này.

Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Tần Mặc đã bước lên trước, che sau lưng cô: "Xin lỗi, tiểu thư Lý hiện tại không muốn bị làm phiền."

Trình Dụ nhìn Tần Mặc, rồi nhìn Lý Tư Tư, ánh mắt khó hiểu: "Tư Tư, người này là..."

"Tôi là bạn của cô ấy." Tần Mặc trả lời thay, giọng điệu kiên quyết, "Xin mời anh rời đi."

Trình Dụ trợn mắt nhìn Tần Mặc, sau đó nhìn Lý Tư Tư đang đứng sau lưng anh, cuối cùng tức giận bỏ đi.

Lý Tư Tư nhìn theo bóng lưng của Trình Dụ, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Bảy năm tình cảm, cuối cùng kết thúc trong cảnh tượng như vậy.

"Anh... có ổn không?" Tần Mặc quay lại hỏi, giọng dịu dàng.

Lý Tư Tư lắc đầu, cố nén nước mắt: "Tôi ổn. Cảm ơn anh."

Bà ngoại ngồi trên giường, thở dài: "Con gái, người trẻ tuổi, gặp phải chuyện không vui là chuyện thường. Quan trọng là phải biết buông bỏ đúng lúc."

Lý Tư Tư gật đầu, trong lòng dần quyết định.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt