Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Cành Vàng Chim Đỗ > Chương 4: Hương đồng gió nội

Cành Vàng Chim Đỗ

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 1,318

Chương 4: Hương đồng gió nội

Không khí trong điện triều đột nhiên ngưng đọng. Ánh mắt của bá quan văn võ như những mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào tôi. Tay tôi nắm chặt thành áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Kỳ Dật ngồi bên cạnh, giọng lạnh như băng: "Khanh nói gì? Có thể nói rõ hơn không?"

Vị đại thần kia run rẩy, nhưng vẫn cố nói: "Bẩm bệ hạ, thần nghe nói hoàng hậu từng sống chung với một nam nhân ở làng Vân Thôn, điều này... điều này thật bất hợp lễ!"

Một tràng xì xào nổi lên trong điện. Tôi nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của tiểu thư họ Lý - con gái Thừa tướng, đang đứng trong hàng các mệnh phụ.

Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy. Giọng tôi vang lên rõ ràng trong điện: "Đại nhân nói không sai, bản cung từng sống chung với một nam nhân."

Cả điện lại một lần nữa im phăng phắc. Ngay cả Kỳ Dật cũng quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

"Người đàn ông đó," tôi tiếp tục, giọng bình thản, "chính là bệ hạ khi còn lưu lạc ở thôn dã. Lúc đó, bệ hạ bị thương nặng, thân phận không thể tiết lộ. Bản cung may mắn được cứu giúp bệ hạ, đó là phúc phận của bản cung."

Tôi quay sang nhìn Kỳ Dật, ánh mắt dịu dàng: "Nếu không có những ngày tháng đó, làm sao bệ hạ có thể thấu hiểu được nỗi khổ của dân chúng? Làm sao có thể đưa ra những chính sách hợp tình hợp lý?"

Kỳ Dật đứng dậy, nắm lấy tay tôi: "Hoàng hậu nói không sai. Chính những trải nghiệm ở thôn dã đã giúp trẫm hiểu được, trị quốc không chỉ dựa vào sách vở, mà còn phải thấu hiểu cuộc sống của bách tính."

Lời nói của chúng tôi khiến không ít đại thần gật đầu tán thưởng. Vị đại thần khi nãy mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nói gì thêm.

Nhưng tôi biết, chiến thắng này chỉ là tạm thời. Những thế lực trong hậu cung vẫn đang rình rập chờ cơ hội hạ bệ tôi.

Buổi tối hôm đó, trong cung điện, Kỳ Dật âu yếm nắm tay tôi: "Tiểu Thảo, nàng đã xử lý rất tốt chuyện hôm nay."

Tôi lắc đầu: "Thần thiếp biết, họ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Thần thiếp cần phải chứng minh bản thân xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu."

Từ hôm sau, tôi bắt đầu học tập không ngừng. Từ lễ nghi cung đình đến cách quản lý hậu cung, từ chính sự triều đình đến hiểu biết về nông nghiệp. Tôi còn mời những thương nhân từ các vùng miền khác nhau vào cung, tìm hiểu tình hình sản xuất và đời sống của dân chúng.

Một buổi chiều, khi tôi đang xem xét tấu chương về tình hình hạn hán ở Tây Vực, một cung nữ báo tin: "Bẩm hoàng hậu, có một phụ nữ tên Liên Nương từ làng Vân Thôn cầu kiến."

Tôi vui mừng: "Mời vào ngay!"

Liên Nương bước vào, trên người vẫn bộ quần áo vải thô, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Thấy tôi, bà định quỳ lạy, tôi vội đỡ dậy: "Tỷ tỷ không cần khách sáo."

"Bẩm hoàng hậu," Liên Nương nói, giọng xúc động, "dân làng chúng tôi nghe tin nương nương trở thành hoàng hậu, đều vui mừng khôn xiết. Lần này thần thiếp đến, là muốn báo cho nương nương một tin."

"Tin gì vậy?"

"Là về Thúy Nga." Liên Nương hạ giọng, "Sau khi bệ hạ và nương nương rời đi, ả ta bị dân làng xa lánh. Gia đình ả ta phải dọn đến huyện khác sinh sống."

Trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi buồn mơ hồ. Dù Thúy Nga từng hãm hại tôi, nhưng giờ nghe tin cô ta lâm vào cảnh này, tôi cũng không thấy vui.

"Thần thiếp còn mang đến một món quà." Liên Nương lấy ra một gói nhỏ, "Đây là hạt giống hoa màu mới, do chính... do chính A Dật khi trước lai tạo."

Tôi cầm lấy gói hạt giống, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Đây là thứ Kỳ Dật để lại trước khi rời làng Vân Thôn, một giống lúa mới có thể chịu hạn tốt.

Sau khi Liên Nương rời đi, tôi lập tức đến tìm Kỳ Dật. "Bệ hạ, thần thiếp có một kế hoạch."

Tôi đề xuất thành lập một "Tư điền" trong hoàng cung, dùng để thử nghiệm các giống cây trồng mới và kỹ thuật canh tác tiên tiến. Những kinh nghiệm thành công sẽ được phổ biến rộng rãi cho dân chúng.

Kỳ Dật nghe xong, ánh mắt sáng rỡ: "Ý hay! Đây chính là cách để nông nghiệp phát triển."

Kế hoạch của tôi được thực hiện nhanh chóng. Một khu đất rộng ở phía tây hoàng cung được quy hoạch thành Tư điền. Tôi tự mình xuống ruộng, hướng dẫn thái giáp và cung nữ cách gieo trồng giống lúa mới.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong triều. Nhiều đại thần tỏ ra khinh miệt, cho rằng hoàng hậu tự hạ thấp mình làm những việc của nông dân.

Một hôm, khi tôi đang làm cỏ trong Tư điền, tiểu thư họ Lý dẫn theo một nhóm mệnh phụ đến. "Bẩm hoàng hậu," cô ta nói với giọng mỉa mai, "nghe nương nương đang... làm vườn, chúng thần xin đến học hỏi."

Tôi mỉm cười, không chút bối rối: "Các nương nương đến đúng lúc. Bản cung vừa phát hiện một loại sâu bệnh mới trên lúa, các nương nương có thể giúp bản cung tìm cách đối phó không?"

Những mệnh phụ kia nhìn nhau, không biết trả lời thế nào. Họ sinh ra trong nhà giàu có, chưa từng biết đến công việc đồng áng.

Tôi cầm lên một nhánh lúa có sâu bệnh: "Nông nghiệp là quốc bản. Hiểu được nông nghiệp, mới có thể hiểu được nỗi khổ của dân chúng. Các nương nương không nghĩ vậy sao?"

Lời nói của tôi khiến họ xấu hổ, không dám nói thêm gì.

Tháng sau, một trận hạn hán lớn xảy ra ở phương Bắc. Nhiều nơi mất mùa, dân chúng đói khổ. Trong triều, các đại thần bàn luận xôn xao về biện pháp cứu trợ.

Khi ấy, tôi đứng ra đề xuất: "Thần thiếp đề nghị sử dụng giống lúa chịu hạn từ Tư điền để hỗ trợ vùng bị hạn. Đồng thời, cử những người am hiểu kỹ thuật canh tác khô hạn đến hướng dẫn dân chúng."

Kế hoạch của tôi ban đầu vấp phải sự phản đối. Nhưng khi giống lúa mới thực sự phát huy tác dụng ở vùng hạn hán, mọi người bắt đầu thay đổi thái độ.

Một buổi sáng, Thừa tướng - cha của tiểu thư họ Lý, đột nhiên xin yết kiến tôi.

"Bẩm hoàng hậu," vị lão thần này nói, giọng chân thành, "thần phải thừa nhận, trước đây thần đã đánh giá thấp nương nương. Những đóng góp của nương nương cho nông nghiệp đã giúp ích rất nhiều cho bách tính."

Tôi mỉm cười: "Thừa tướng quá khen. Bản cung chỉ làm những việc nên làm mà thôi."

Từ đó, vị trí của tôi trong hậu cung dần được củng cố. Nhưng tôi biết, vẫn còn một thử thách cuối cùng đang chờ đợi.

Một năm sau, vào tiết trung thu, hoàng cung tổ chức yến tiệc lớn. Các phi tần, mệnh phụ đều có mặt, trong đó có tiểu thư họ Lý - giờ đã được phong làm Quý phi.

Trong buổi tiệc, khi mọi người đang thưởng thức trăng thu, một thái giáp đột nhiên chạy vào, mặt mày tái nhợt: "Bẩm bệ hạ, hoàng hậu, có... có người xưng là thân thích của hoàng hậu đang đòi vào cung!"

Lòng tôi chợt thắt lại. Tôi biết, thử thách cuối cùng đã đến.

Kỳ Dật nắm chặt tay tôi, ánh mắt an ủi. Rồi anh ra lệnh: "Cho vào."

Người bước vào khiến tôi sửng sốt. Đó là Thúy Nga! Nhưng khác với vẻ kiêu kỳ ngày xưa, giờ cô ta tiều tụy, áo quần cũ kỹ.

"Thần nữ xin bái kiến bệ hạ, hoàng hậu." Thúy Nga quỳ xuống, giọng run rẩy.

"Ngươi đến đây có việc gì?" Kỳ Dật hỏi, giọng lạnh lùng.

Thúy Nga ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ: "Thần nữ đến để xin lỗi hoàng hậu. Những việc làm trước đây của thần nữ thật đáng trách!"

Tôi nhìn cô ta, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. "Ngươi đứng dậy đi."

Nhưng Thúy Nga không đứng dậy, mà tiếp tục nói: "Thần nữ còn đến để cảnh báo hoàng hậu. Có người đang âm mưu hại ngài!"

Cả điện bỗng xôn xao. Tiểu thư họ Lý - Lý Quý phi, mặt biến sắc.

"Ngươi nói rõ ý của mình." Kỳ Dật ra lệnh.

Thúy Nga lấy ra một phong thư: "Đây là bằng chứng về âm mưu hãm hại hoàng hậu. Thần nữ tình cờ phát hiện được khi ở huyện ngoại."

Một vị thái giáp nhận thư dâng lên. Kỳ Dật xem xong, ánh mắt lạnh lùng quét qua Lý Quý phi: "Quý phi, ngươi có điều gì muốn nói không?"

Lý Quý phi run rẩy quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp... thần thiếp vô tội!"

Nhưng bằng chứng rõ ràng. Hóa ra, Lý Quý phi đã âm thầm liên kết với một số đại thần, lên kế hoạch vu khống tôi thông đồng với ngoại tộc.

Kỳ Dật nổi giận, lập tức ra lệnh bắt giữ Lý Quý phi và những người liên quan.

Sau sự kiện này, vị trí của tôi trong hậu cung hoàn toàn được khẳng định. Không còn ai dám nghi ngờ về năng lực và đức hạnh của tôi.

Đêm hôm đó, Kỳ Dật và tôi đứng trên lầu cao, ngắm nhìn vầng trăng tròn.

"Tiểu Thảo," anh nói, giọng trầm ấm, "nàng đã chứng minh được mình xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu như thế nào."

Tôi dựa vào vai anh: "Tất cả là nhờ có bệ hạ ở bên."

Một năm sau, tôi hạ sinh hoàng tử đầu lòng. Khi đứa bé chào đời, cả hoàng cung chìm trong niềm vui.

Kỳ Dật ôm đứa con nhỏ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: "Nó giống nàng, Tiểu Thảo."

Tôi mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Từ một cô gái thôn dã nghèo khó, giờ tôi đã trở thành hoàng hậu, lại còn có được một gia đình hạnh phúc.

Nhưng tôi không quên xuất thân của mình. Tôi vẫn thường xuyên đến Tư điền, tự tay chăm sóc những luống rau. Tôi còn thành lập một "Tư điền" ở mỗi địa phương, dạy cho phụ nữ nghèo kỹ thuật canh tác mới.

Một ngày nọ, khi tôi đang dạy các cung nữ cách trồng một loại thảo dược quý, Kỳ Dật đến tìm tôi.

"Tiểu Thảo," anh nói, khuôn mặt rạng rỡ, "trẫm có một món quà muốn tặng nàng."

Anh dẫn tôi đến một khu vườn mới được xây dựng ở phía đông hoàng cung. Khi cánh cổng mở ra, trước mắt tôi hiện ra một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Đó là một bản sao hoàn hảo của làng Vân Thôn! Từ những ngôi nhà tranh, đến con đường làng, thậm chí cả cây đào già trước cửa nhà tôi.

"Bệ hạ, đây là..." Tôi xúc động không nói nên lời.

Kỳ Dật mỉm cười: "Trẫm muốn nàng có một nơi để nhớ về quê hương."

Từ đó, "Làng Vân Thôn trong cung" trở thành nơi tôi thường xuyên lui tới. Ở đây, tôi có thể tạm thời thoát khỏi những quy tắc nghiêm ngặt của cung đình, trở về với những ngày tháng giản dị.

Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi dưới gốc cây đào giả trong khu vườn, một thái giáp đến báo: "Bẩm hoàng hậu, có một lão nông từ làng Vân Thôn đến, muốn tặng nương nương một món quà."

Người lão nông đó chính là ông lão đã từng dạy tôi cách trồng trọt khi tôi còn nhỏ. Ông mang theo một giỏ trái cây tươi: "Bẩm hoàng hậu, đây là giống cây mới dân làng chúng tôi lai tạo được. Nhờ có những giống cây do nương nương gửi về, cuộc sống của dân làng giờ đã khá hơn nhiều."

Tôi cầm lấy giỏ trái cây, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Dù đã trở thành hoàng hậu, tôi vẫn không quên những người dân nghèo nơi thôn dã.

Đêm đó, trong buổi yến tiệc, tôi đem những trái cây đó ra mời các đại thần.

"Đây là sản vật từ quê hương bản cung," tôi nói, "một minh chứng cho sự cần cù và trí tuệ của người dân."

Các đại thần đều tán thưởng. Lần này, không còn ánh mắt khinh miệt nào nữa.

Khi yến tiệc kết thúc, tôi và Kỳ Dật cùng nhau trở về cung điện. Dưới ánh trăng, bóng chúng tôi in trên mặt đất, kéo dài đến vô tận.

"Tiểu Thảo," Kỳ Dật nắm chặt tay tôi, "trẫm cảm ơn nàng vì tất cả."

Tôi mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Tôi biết, dù tương lai còn nhiều thử thách, nhưng chỉ cần chúng tôi cùng nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Và quả thực, những thử thách mới đang chờ đợi. Nhưng đó là câu chuyện của những ngày sau này...
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt